TRƯỜNG ĐỜI - Trang 93

Trọng Khang giơ tay cản:

- Không được. Đêm hôm tôi còn phải dậy luôn. Kê gần đấy, cụ và ông

Giáp không ngủ được. Ở nơi đèo heo hút gió này, ngủ say là một điều tối
nguy hiểm. Tôi còn phải ra vào luôn để xem lính họ có gác cẩn thận không
chứ.

Khánh Ngọc lặng yên. Năm phút sau, Trọng Khang ra, nàng cũng theo

ra. Trọng Khang ngồi ghếch chân lên ghế cho ông Phó tháo giày thì nàng
đến cạnh:

- Ông không mệt tý nào à?

- Cũng có mệt. Những đến cái trường hợp không thể mệt được thì cũng

phải nén nó đi chứ.

Khánh Ngọc mấp máy môi muốn nói câu gì, nhưng không hiểu nàng

nghĩ sao, nàng lại không nói. Nàng đứng yên một lát, rồi nàng bảo:

- Ông mau mau vào uống rượu nhé.

Nàng quay đi, rồi lại quay lại:

- Tôi tưởng ông chẳng cần phải vất vả như thế. Cứ để người nhà nó cắt

phiên nhau canh gác cũng được rồi. Nếu ba tôi không gặp được ông thì
sao?

- À, thế lại khác. Nhưng một khi đã có tôi, tôi muốn rằng mọi điều phải

chu đáo. Mình phòng bị đủ lẽ, nhỡ có xảy ra việc gì, mình không còn ân
hận nữa.

Giáp ngồi ở trong, thấy Khánh Ngọc ra cũng lại theo ra.

- Marie làm gì đấy? Không vào uống rượu đi, rồi còn ăn cơm chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.