TRƯỜNG ĐỜI - Trang 91

- Không quen cũng không được, vì từ đây đi đến đâu, cô cũng bị mạt gà

và bọ chó đốt. Cô xem tôi, nó có đốt nữa đâu.

- Da ai mà bì với da ông được.

Ba gian nhà trống, tuy đất quét đã sạch sẽ, nhưng vẫn còn nguyên dấu

vết của những vùng nước dãi, những phân trâu, bò. Ngay trước cửa những
đống phân còn lù lù. Chung quanh nhà, những vũng bùn và gò phân vây
bọc. Mái nhà đen nhẫy những mồ hóng. Ruồi nhặng rình rình.

- Ba ơi, căng cái "tăng" ra, chứ đây thì ở làm sao được?

- Căng vào đâu, hở con? Con trông ngoài có chỗ nào là chỗ không lầy

lội.

Trọng Khang gọi ông Phó:

- Ông hãy giăng tạm cái giường vải ra ngoài hiên kia cho cô ngả lưng.

Rồi ông tẩy uế gian nhà này đi. Cô ra ngoài kia một lát, nửa giờ nữa, cô vào
đây, tôi sẽ làm cho gian nhà này ở được cho cô xem. Bây giờ cô đã biết cái
mùi phong trần chưa. Đây lại Mai-lin Phố, còn hai ngày nữa, rồi cô còn
thấy. Cô bảo dựng "tăng" lên, nhưng nhỡ đêm động đụng, thì làm thế nào.
Thà chịu bẩn một tị.

Khánh Ngọc nằm trên ghế vải chỉ một lát là thiếp đi.

Sáu giờ rưỡi, nàng mở mắt đã thấy trong nhà đèn đất đốt sáng trưng.

Những cái màn trắng toát đã căng ra. Nàng choàng dậy vào nhà, thấy Trọng
Khang đang đẽo một cái gióng gỗ. Ba nàng và François đã mặc quần áo
ngủ, ngồi cạnh bàn, uống rượu:

- Con tôi ngủ một giấc ngon nhỉ? Đi rửa mặt mũi tay chân rồi thay quần

áo, ăn cơm con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.