TRƯỜNG ĐỜI - Trang 89

- Chức cũng như quan một. Cô thấy không: ở xứ nhà thì bao giờ chúng ta

có được một ông quan một dàn binh đi đón. Cái vinh dự ấy không đáng
một chút công bày cảnh hay sao?

Đoàn người ngựa đến cách động Diêm Sinh chừng hai trăm thước thì

phài-chướng họ Minh đã cùng một tên vệ binh đi ngựa tới đón.

Đôi bên vái chào, rồi họ Minh đưa ra một chiếc danh thiếp để tự giới

thiệu. Ông Nam Long cũng giới thiệu mọi người. Trọng Khang làm thông
ngôn. Hai mươi bốn người lính xếp hàng ở bên vệ đường cùng quay mặt
vào phía làng. Đó chỉ là mười túp lều tồi tàn làm trên tít ngọn núi. Mọi
người đứng lại. Ông Nam Long và họ Minh tiến lên. Một người đội hô. Cả
bọn bồng súng. Ông Nam Long tay giơ cạnh vành mũ chào lại rất oai vệ.
Trọng Khang hất hàm làm hiệu:

- Sao cô không cười đi?

- Ông này nhớ dai lắm. Kìa, ba tôi vẫy ông.

Trọng Khang thúc ngựa lại. Ông Nam Long gò cương nói mấy câu.

Trọng Khang thông ngôn:

- Tôi vì việc nước của các ông mà sang đây, nay quan đốc bản Mai-lin

Phố sai các ông đến đây đưa đón tôi thế này, lòng tôi thật là cảm kích khôn
cùng. Tôi xin tỏ lòng cám ơn các ông đã vì tôi mà phải khó nhọc.

Họ Minh trả lời ngay:

- Đó là bổn phận của chúng tôi. Ông chủ không cần phải băn khoăn như

thế.

- Tôi rất mong rằng nhờ sự trông nom của các ông mà không xảy ra sự gì

để công việc có thể mau chóng. Trước khi tôi đi, ông lãnh sự Trung Hoa ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.