TRƯỜNG ĐỜI - Trang 96

lúc phá sản mới biết được.

Khánh Ngọc thấy Trọng Khang ăn ngon lành quá vùng nói:

- Tôi trông thấy ông ăn mà tôi thèm.

Trọng Khang đưa bát cho ông Phó xới cơm, không trả lời. Giáp thấy

Khánh Ngọc chẳng để ý gì đến mình, liền gợi chuyện bắt nàng phải nhìn
mình, nhưng chỉ được ba câu, Khánh Ngọc lại không để ý tiếp chuyện nữa.
Câu hỏi của Giáp rơi giữa khoảng không yên lặng, làm dội vào lòng chàng
một tê tái. Chàng có cái cảm tưởng: mặc dầu đã đính ước, Khánh Ngọc
cũng có thể thoát khỏi tay chàng, như một vật gì trơn quá không tài nào
nắm được.

Tuy thế, nhưng xét ý tình, thấy Trọng Khang không sốt sắng với nàng,

Giáp còn hy vọng đó là một cái thích chốc lát của Khánh Ngọc. Chàng tự
nhủ: "Một tháng nữa đây Marie về Hà Nội thì cái thích chốc lát ấy cũng hết
đi. Một khi nghĩ đến tương lai, Marie không thể nào lấy một người như thế,
Marie đỗ cử nhân luật, không khi nào có thể lấy một người trong tay chẳng
có bằng cấp gì. Ba Marie làm thầu khoán, bao nhiêu công việc lớn lao phải
cần đến một kỹ sư cầu cống như mình. Vả lại địa vị trong xã hội đã to, lấy
một người như thế thì chị em Marie sẽ cười... Mình hà tất phải lo hão, lo
huyền. Có lẽ vì Marie thấy lạ thì để ý, chứ vị tất đã phải là yêu. Mình nặng
mặt ra, Marie cho thế là bất lịch sự, Marie có thể giận mình. Bây giờ mình
chỉ cố tìm cách để chiều Marie thì mọi việc rồi sẽ như ý cả".

Lúc uống cà phê, Giáp bỏ đường rồi lấy cùi dìa quấy lên tử tế mới đưa

cho Khánh Ngọc:

- Marie uống đi rồi ngủ không mệt, mai ta còn phải đi sớm.

- Anh hẵng cứ lo cho anh. Ngày hôm nay, anh hình như mệt hơn tôi thì

phải. Tôi thế nào cũng thức đến mười giờ để xem cảnh trăng lên ở trên núi.
Có phải hôm nay, độ mười giờ thì có trăng không, ông Trọng Khang?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.