TRƯỜNG ĐỜI
Lê Văn Trương
Chương 19
Chỉ còn bảy hôm nữa là ông Nam Long về Hà Nội, công việc đã bàn
giao cả rồi.
Đương là một người vui vẻ cười cợt suốt ngày, Khánh Ngọc bỗng dưng
như một cái cây hết nhựa, buồn rũ xuống. Cả ngày nàng chỉ nằm dài trên
giường chẳng bước chân đi đến đâu. Trong cái nhìn của nàng, bây giờ hình
như thiếu ánh sáng, cái ánh sáng trong trẻo của thủa xưa. Bữa cơm, nàng ăn
qua loa, rồi lại bước ra sân, ngồi dưới một gốc cây nhìn núi, nhìn trời. Nàng
không trò chuyện với ai. Mà có ai hỏi, nàng chỉ trả lời bằng những câu nhát
gừng, François thì mừng rỡ, hết sức chiều chuộng, nhưng càng chiều
chuộng bao nhiêu, nàng càng khó chịu bấy nhiêu. Ông Nam Long lại cho là
nàng ốm, càng muốn chong chóng về. Luôn luôn, ông bảo người khán hộ
mà ông đưa đi theo, lấy nhiệt độ cho nàng, nhưng nhiệt độ vẫn như thường.
Và cũng chẳng có triệu chứng gì tỏ ra nàng bị ốm cả.
Nàng chỉ không ăn và không ngủ được. Cái bệnh căn của nàng duy chỉ
có nàng biết. Nàng biết rằng một khi xa cái đất này rồi, thì đời nàng sẽ
buồn thảm, bởi vì nàng không còn hy vọng gì được yêu đương bởi người
nàng yêu. Nàng muốn cho ở lại, nhưng vốn biết ba nàng là người cương
quyết, chỉ chiều nàng những cái có thể chiều, nên nàng cũng không dám
xin một điều vô lý như thế. Trọng Khang thấy nàng buồn, tìm hết cách để
trốn, đúng giờ cơm mới về, ăn xong lại lấy cớ là mệt nhọc đi ngủ ngay.
Chàng không dám hỏi chuyện Khánh Ngọc và cũng không dám nhìn nàng
nữa, bởi vì chàng cảm thấy nếu hỏi đến thì nàng sẽ òa khóc. Rồi thì xảy ra
bao nhiêu chuyện lôi thôi.