TRƯỜNG HẬN CA - Trang 251

lên chuyến xe thứ ba chật cứng. Kỳ Dao vốn ít đi chơi, lại càng ít khi đi xe
buýt, không biết chen lấn, cứ để mọi người lên trước, lên được xe thì cánh
cửa vừa khép lại phía sau lưng, gót chân bị kẹp đau điếng. Nhưng Xasa thì
đã chen vào tận giữa, không trông thấy đâu. Kỳ Dao đứng ở cửa, tiến không
được, lùi không xong, bị người lên người xuống xô đẩy, trách mắng. Đến
Từ Gia Hối, xuống xe, đầu tóc Kỳ Dao rũ rượi, áo thì đứt cúc, giày cũng bị
giẫm đạp bẩn thỉu nhem nhuốc. Nàng nước mắt lưng tròng, đôi môi run rẩy.
Xasa là người sau cùng xuống xe, hỏi Kỳ Dao sao thế, Kỳ Dao cắn răng,
nuốt nước mắt, nói không sao và đi theo Xasa. Cho dù anh ta đi nhanh thế
nào, Kỳ Dao vẫn đi trước một bước, tư thế ấy như muốn nói: để xem anh có
thể làm gì nữa nào! Xasa muốn mượn cớ gây sự, nhưng lúc này không thể
không tỏ ra thành thật. Cuối cùng hai người cũng đến được bệnh viện, tấm
biển có hình chữ thập đỏ ở cửa lớn đập vào mắt. Xasa dẫn Kỳ Dao đi quanh
co vòng vèo để tìm bác sĩ quen. Ông bác sĩ này làm ở bộ phận nội trú, vừa
khám bệnh xong và đang ngồi nghỉ ở văn phòng. Xasa vào trước, nói
chuyện với bác sĩ rồi vẫy tay gọi Kỳ Dao vào. Thấy bác sĩ là nam giới, Kỳ
Dao ngượng đỏ mặt. Bác sĩ hỏi vài câu rồi bảo Kỳ Dao đi tiểu xong vào
khám. Kỳ Dao đi ra tìm nhà vệ sinh, đi mấy vòng mà không tìm thấy, lại
không dám hỏi, len lén như kẻ cắp. Nhưng rồi cũng tìm được, trong nhà vệ
sinh đang có người quét dọn. Chờ quét dọn xong Kỳ Dao mới vào, đóng
cửa, mùi nước khử trùng nồng nặc, buồn nôn. Kỳ Dao nôn ra toàn nước
chua, nhà vệ sinh vừa được quét dọn bị Kỳ Dao làm bẩn. Vừa cuống, vừa
sợ, nước mắt lại trào ra. Kỳ Dao khóc, lòng giận vô cùng, tưởng như sắp oà
khóc, vội lấy khăn tay bịt chặt miệng, cúi gập người, nghẹn ngào, gục
xuống bệ cửa sổ phía sau nhà vệ sinh. Phía ngoài cửa sổ là lô xô mái nhà, ai
đó trải chiếu trên mái nhà phơi gạo. Nắng chiếu trên mái nhà, chiếu lên
những hạt gạo sâu mọt. Một đàn bồ câu bay lượn trên không trung, lấp
loáng, chói chang. Kỳ Dao không còn nghẹn ngào, nước mắt vẫn lặng lẽ
rơi. Bồ câu vẫn bay lượn, lúc cao lúc thấp, lúc gần lúc xa. Mái nhà như biển
khơi, bồ câu như hải đảo. Kỳ Dao đứng thẳng dậy, lấy khăn lau khô nước
mắt, đi ra và đi thẳng xuống cầu thang.

Mãi đến tận hai giờ chiều Xasa mới về, thấy Kỳ Dao đang tiêm cho khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.