TRƯỜNG HẬN CA - Trang 252

và một người nữa đang ngồi chờ. Trên bàn là đèn cồn, ngọn lửa xanh đang
luộc hộp kim tiêm. Chăn đệm trên giường được đem ra phơi ở cửa sổ. Sàn
nhà vừa lau, bàn tủ cũng vừa được quét tước sạch sẽ. Kỳ Dao mặc áo mới,
áo khoác ngoài nền xanh chấm trắng, tóc cũng được chải gọn ra phía sau,
buộc bằng dây chun, trông như một người khác. Thấy Xasa vào, Kỳ Dao
hỏi anh ăn cơm chưa, có khát không. Bởi đang có khách, Xasa không tiện
nổi cáu, đành chờ, nhưng không biết Kỳ Dao định thế nào đây. Khách đã
về, anh ta bật dậy, mặt tươi cười, hỏi có phải Kỳ Dao không thích bác sĩ ấy,
vừa trông thấy ông ta đã vội bỏ đi ngay, không chào hỏi gì. Kỳ Dao nói, ra
đi tìm nhà vệ sinh rồi lạc đường, không tìm lại được phòng khám ấy nữa,
bởi thế mới phải về. Xasa nói anh thật đáng trách, lẽ ra phải đi theo hướng
dẫn. Nàng thì bảo mình quá ngu, đi mà không nhớ đường. Xasa nói, không
nhớ đường không sao, chỉ sợ không nhớ người. Kỳ Dao không nói nữa, chỉ
cười. Lát sau, Kỳ Dao hỏi Xasa có ăn cơm không, anh quay lại nói không
ăn, những đường gân xanh ở cổ nổi lên cuồn cuộn. Thấy anh ta như thế, Kỳ
Dao nghĩ anh ta còn trẻ con quá, mình và Minh Tốn lớn hơn anh ta đến bốn
năm tuổi, nhưng lại đang lừa dối anh. Nàng đến đứng sau lưng Xasa, vuốt
tóc anh, ngắm nhìn những sợi tóc mềm như tơ đang mơn man lòng bàn tay.
Hai người cùng im lặng, lát sau Xasa không nhìn nàng, hỏi:

- Kỳ Dao định bắt tôi làm gì đây?

Câu hỏi như nỗi bực tức có ý tố cáo xoáy vào tim. Kỳ Dao nghĩ mình có
bực bao nhiêu cùng không bằng nỗi bực mình của anh ta; mình thì không có
cách gì hơn, còn Xasa thì có. Tay nàng dừng lại trên mái tóc anh, màu tóc
kỳ lạ này ở đâu ra? Kỳ Dao nói:

- Xasa, anh có biết câu nói “vợ chồng một ngày ơn nghĩa trăm năm” không?

Xasa im lặng. Kỳ Dao lại nói:

- Xasa, anh có muốn giúp tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.