TRƯỜNG HẬN CA - Trang 266

xem mình đi hẵng, rồi xem cái nhà chị Dao!” Bà vợ cãi lại: “Anh có nuôi
nổi không, nuôi nổi thì tôi sẽ làm!” Anh chồng im bặt. Theo đó có thể thấy,
hẻm Bình An không xem thường Kỳ Dao, thậm chí có phần khâm phục. Từ
hôm Trình đến, mùi thức ăn từ bếp nhà Kỳ Dao bay ra thật hấp dẫn, ai cũng
hít lấy hít để, rồi kháo nhau: nhà cô Dao lại có thịt ăn rồi!

Buổi tối, Kỳ Dao chui vào chăn rất sớm, Trình ngồi trước bàn ghi chép các
khoản chợ búa, rồi bàn với nàng xem ngày mai ăn gì. Tuy vừa ăn cơm tối,
nhưng cả hai đã nghĩ đến bữa sáng hôm sau, bàn với nhau thật hào hứng, tỷ
mỷ. Họ nói chuyện đến khuya. Mèo cuối hẻm đã gọi mùa xuân, Kỳ Dao
buồn ngủ lắm rồi. Trình đứng dậy kiểm tra chốt cửa sổ, buông rèm, thu dọn
nhà cửa gọn gàng, tắt đèn, ra cửa, đặt sẵn chốt rồi nhẹ nhàng khép lại.

Chưa bao giờ Trình ngủ lại nhà Kỳ Dao. Kỳ Dao cũng có ý muốn giữ Trình
nhưng không dám nói, bởi mình đang mang thai với người khác, sợ Trình
mặc cảm. Lòng nghĩ, chỉ cần Trình ngỏ ý mình sẽ không từ chối. Nhưng Kỳ
Dao không muốn và không yêu Trình, chỉ để tạ ơn. Mười hai năm trước,
Trình là “chỗ dựa” mọi việc của Kỳ Dao, là ý nghĩ muốn lùi một bước.
Nhưng thời đó, nàng vẫn không hề biết giá trị đích thực của “chỗ dựa” ấy,
bởi đang mải nhìn về phía trước, còn rất sớm mới nghĩ đến bước lùi. Ngày
nay, tuy chưa phải lùi, nhưng Kỳ Dao không dám nói đến tiến, cái “chỗ
dựa” kia rất gần mình. Những ngày này, nàng và Trình sớm chiều gặp nhau,
biết Trình không có gì thay đổi, còn mình thì đã đổi thay, Kỳ Dao ngày nay
không còn là Kỳ Dao của hôm qua. Giá như Trình cũng có chút thay đổi thì
hay biết mấy! Trình vẫn không có gì mất đi, chính vì thế mà nàng cảm thấy
ngượng, cảm thấy không phải với sự chờ đợi của Trình. Trình giữ mình bấy
nhiêu năm để chờ đợi một cuộc sống với trăm nghìn vết thương, biết anh
giận lắm. Cho nên, khi tiếp cận với “chỗ dựa” này, nàng vẫn không dám
nhận là “chỗ dựa”, bản thân đánh mất tư cách, chỉ còn lại tấm lòng biết ơn.
Nhưng Trình không nói, muộn đến mấy cũng về. Mấy lần nàng mơ màng
thấy anh đứng bên giường mình, lòng thảng thốt, nghĩ anh sẽ không đi,
nhưng anh đứng một lát rồi đi. Nghe tiếng anh đóng cửa, nàng được an ủi
nhưng lại buồn man mác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.