TRƯỜNG HẬN CA - Trang 273

câu nào, chỉ ngồi nghe tiếng leng keng của tàu điện. Trong cuộc sống thiên
biến vạn hoá, tiếng leng keng của tàu điện vẫn nguyên bản, vượt lên thời
gian và không gian. Đường ray chạy dọc phố cũng là đường hầm xuyên thời
gian, qua bao nhiêu chặng cũng không đổi thay cội nguồn. Nắng ba giờ
chiều rất quen, không thể nói là quá khứ, hiện tại hay tương lai, vạn năm
vẫn thế nói chi đến đời người mấy chục năm. Xuống tàu, đi qua hai dãy phố
là đến hẻm Bình An. Ánh nắng và âm thanh trong hẻm Bình An vỡ vụn,
như mảnh thừa của thế giới, đây một tý kia một tý, nhập lại trở nên hỗn
loạn. Hai người đi vào ngõ, vẫn im lặng. Trên đầu họ một vài cửa kính va
chạm lách cách, áo quần mới giặt phơi trên kia cũng đang nhỏ nước xuống
cổ. Họ đi cửa sau, Trình tìm chìa khoá trong túi. Lệ Lợi nhìn cái chìa khoá,
mắt long lanh, khi Trình phát hiện, Lệ Lợi vội nhìn đi chỗ khác. Trình có
phần bối rối, định giải thích thì Lệ Lợi vượt lên, vào nhà trước. Kỳ Dao đã
dậy, nhưng vẫn nằm nghỉ ngơi trong chăn. Căn phòng buông rèm, hơi tối,
nàng không nhận ngay ra Lệ Lợi, đến khi nhận ra thì Lệ Lợi đã đứng trước
mặt, cúi nhìn Kỳ Dao. Hai người, mặt đối mặt, không chớp mắt. Tuy chỉ
một giây, nhưng thời gian hơn chục năm nhanh chóng trở lại, lòng người
phiêu diêu, ánh sáng và âm thanh nhanh chóng qua đi. Kỳ Dao ngồi dậy, gọi
“Lợi!” Lệ Lợi nhìn ngay xuống bụng Kỳ Dao, lạnh lùng giây lát. Kỳ Dao
thu người lại theo bản năng, nhưng lại như lạy ông tôi ở bụi này. Lệ Lợi đỏ
mặt, lùi lại vài bước, ngồi xuống sa-lông, mặt quay ra ngoài, không nói gì.
Ba người trong căn phòng, đã chia tay gượng gạo, nay gặp lại cũng gượng
gạo, như món nợ chưa trả. Ánh sáng trên rèm cửa sổ sáng hơn, tiếng ồn
dưới kia nhiều hơn. Lệ Lợi nói phải về, hai người kia không dám giữ, bởi
ngượng, sợ có gì đó không phải với nhau. Trình tiễn Lệ Lợi xuống gác rồi
quay lại, hai người tránh ánh mắt của nhau, biết Lệ Lợi đã hiểu nhầm,
nhưng sự hiểu nhầm làm họ thầm vui.

Buổi tối, trước cái bàn vuông, mỗi người ngồi một bên bóc hạt hồ đào, nghe
hát từ đài thu thanh nhà bên vọng sang, câu được câu mất, lòng yên tĩnh.
Thật ra, hai người đã nghĩ kỹ, trong cuộc đời này chẳng cầu mong gì hơn,
cứ như thế này là đủ lắm rồi, tuy không hẳn vừa ý, nhưng được đâu hay
đấy, được tý nào hay tý ấy. Hai người, một đập vỏ, một bóc nhân, những hạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.