TRƯỜNG HẬN CA - Trang 282

lau khô nước mắt, cười buồn, nói:

- Xem ra tôi đã quá lo, sắp đầy tháng rồi, tôi ở đây cũng bằng thừa.

Nói xong, bà đứng dậy thu dọn đồ đạc, hai người không dám khuyên ngăn,
lặng lẽ nhìn bà, rồi bà đặt trước ngực đứa bé cái phong bao đỏ trong có hai
trăm đồng và một cái vòng vàng.

Trình đến, thấy Kỳ Dao đã dậy, đang nấu cơm ở bếp. Anh hỏi mẹ đâu, nàng
nói bố không được khoẻ, chỉ còn mấy hôm nữa là đầy tháng, nên bảo mẹ
về. Thấy mắt Kỳ Dao sưng mọng như vừa khóc, nhưng Trình không dám
hỏi. Tối hôm ấy vắng một người, tỏ ra buồn. Kỳ Dao ít nói, hỏi gì trả lời
nấy, Trình cũng buồn lây, một mình ngồi đọc báo. Lát sau, trong phòng
không động tĩnh, nghĩ rằng nàng đã ngủ, anh quay lại thấy nàng nằm gối
đầu lên gối, mắt mở nhìn lên trần nhà, không hiểu đang nghĩ gì. Anh nhẹ
nhàng đi tới, muốn hỏi, bỗng nàng giật mình, quay lại hỏi anh định làm gì.
Mắt Kỳ Dao tỏ ra cảnh giác, khiến Trình cảm thấy mình là người xa lạ, liền
quay ra ngồi đọc báo. Chợt ngoài hẻm có tiếng ồn ào, anh đẩy cửa sổ ra
xem, thì ra nhà ai đó tóm được chú cáo trong chuồng gà, người kia đang giơ
con cáo lên để kể tội, người đứng xem đông xem đỏ, thế rồi tất cả cùng theo
vào trong hẻm. Trình đang định đóng cửa sổ thì ngửi thấy mùi hoa quế
thoang thoảng, tuy chỉ thoang thoảng nhưng đủ thấm vào phổi. Anh nhìn
mảnh trời vuông chật hẹp của hẻm Bình An, bầu trời xanh ngăn ngắt. Lòng
anh vui lên, quay lại nhìn nàng, nói:

- Chờ cho con đầy tháng sẽ làm bữa cơm mừng nhé!

Nàng không đáp, lát sau mới cười, nói:

- Để làm gì?

Trình càng tích cực hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.