TRƯỜNG HẬN CA - Trang 288

người kia, như cổ nhân nói, “thuyền chèo ngược dòng, không tiến ắt phải
lui”, nếu nói không có nguyện vọng tiến lên thì không thật lòng, một khi
tiến mà không tiến được, đành phải lui. Ngừng một lát, bỗng anh hỏi:

- Có phải anh Tốn là bố cháu bé không?

Kỳ Dao cười thành tiếng, nói:

- Phải thì sao? Không phải thì sao?

Ngược lại, Trình tỏ ra lúng túng, nói:

- Chỉ hỏi thế thôi!

Hai người cùng trở mình, chỉ một chốc đã ngủ say, tiếng ngáy se sẽ.

Hôm sau, tan tầm Trình không đến chỗ Kỳ Dao mà đi tìm Lệ Lợi. Trước đó,
anh đã gọi điện cho Lệ Lợi và hẹn gặp ở cầu Đề Lam. Trình đến thì đã thấy
Lệ Lợi đứng chờ, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Rõ ràng Lệ Lợi đến đã lâu,
trách Trình đến muộn. Trình không cãi lại, hai người tìm một nhà hàng ăn
gần đó, vào ngồi và gọi thức ăn. Trình quay mặt đi, rồi gục đầu xuống bàn
khóc, nước mắt chảy xuống mặt bàn được cọ sạch bằng xà phòng. Lệ Lợi
đã hiểu phần nào, không khuyên giải, chỉ im lặng, mắt nhìn bức tường đối
diện, tường quét vôi trắng, màu ảm đạm. Lúc này Trình chỉ biết trút hết nỗi
buồn, không hề nghĩ đến tâm trạng người khác, cho dù một con người trung
hậu như Trình, khi yêu vẫn ích kỷ cực đoan, cực kỳ không công bằng.
Trước mặt người anh yêu tỏ ra rất thận trọng, nhưng khi đến trước người
yêu anh lại chẳng chút ngại ngùng, xem như không có ai, giống như đứa trẻ
nũng nịu. Vì thế, Trình mới tìm Lệ Lợi.

Lệ Lợi trầm mặc hồi lâu, quay lại thấy anh vẫn khóc, cười chế nhạo:

- Thế nào, thất tình rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.