TRƯỜNG HẬN CA - Trang 290

- Đúng là con gái ở đời này chết hết cả rồi, ngay cả Lệ Lợi cũng đã chết!

Trình nén chịu những lời rỉa rói của Lệ Lợi, Lệ Lợi cũng thôi, không nói
tiếp nữa.

Kỳ Dao chờ Trình, chờ mấy hôm không thấy, cuối cùng lại thấy Lệ Lợi đến.
Lệ Lợi tan tầm, đi thẳng từ Dương Thụ Bồ đến, phải đổi mấy lần xe, đầu
tóc rối bù, giày đầy bụi bẩn, giọng nói khản đặc. Tay xách túi đựng hoa quả,
bánh, sữa, còn có cả tấm khăn trải giường đã cũ. Vừa vào đến nhà, Lệ Lợi
đổ các thứ ra, Kỳ Dao không kịp ngăn lại, rồi Lệ Lợi xé tấm khăn trải
giường thành một đống tã.


15. “Hạc vàng ai cưỡi đi đâu” [1]

[1] Một câu trong bài thơ Lầu Hoàng hạc của Thôi Hiệu (704 - 754), bản
dịch của Tản Đà - ND

Về sau, Kỳ Dao cũng đến chơi nhà Lệ Lợi. Lệ Lợi dọn khỏi khu làng mới,
đến ở phường Hoài Hải, cách nhà Kỳ Dao chỉ hai bến xe. Hôm ấy là chủ
nhật, Kỳ Dao dỗ cho con ngủ rồi đi trả tiền nước, tiền điện. Thấy đẹp trời,
vả lại còn sớm, nàng thả bộ ngắm phố xá. Chợt có người gọi, thấy Lệ Lợi,
tay cầm mảnh vải màu xanh đen, nói đi tìm hiệu may, may quần. Kỳ Dao
cầm mảnh vải lên xem, thấy vải dệt bằng sợi nhân tạo, liền nói cần gì phải
thợ may, mình có thể may được. Lệ Lợi nói:

- Thật sao? Vậy về nhà cậu nhé!

Hai người vừa đi được mấy bước thì Lệ Lợi dừng lại, nói:

- Tại sao lại về nhà cậu? Cậu chưa bao giờ đến nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.