TRƯỜNG HẬN CA - Trang 337

Vĩnh Hồng không cho là thế, thậm chí không đồng ý, cảm thấy Kỳ Dao
đánh giá mình quá thấp. Vậy là, Hồng nói với Kỳ Dao về những cậu bạn
trai kia, tất nhiên có phần thêm thắt, vơ cả những người bạn không có ý
theo đuổi vào cuộc để tăng thêm giá trị. Những lời nói dối đã dối luôn cả
mình, nói cứ như thật. Dĩ nhiên Kỳ Dao có thể thấy đâu là hư, đâu là thực,
nghĩ Vĩnh Hồng đang nằm mơ, rồi đây kết quả sẽ ra sao? Bởi Hồng không
chịu nghe theo lời khuyên nên có lúc Kỳ Dao không giấu nổi thái độ hoài
nghi. Vĩnh Hồng bực lắm, muốn nói để Kỳ Dao tin, càng nói Kỳ Dao càng
tỏ ra nghi ngờ. Cũng rất buồn cười, khi không muốn nói thật chuyện của
mình thì câu nào cũng như thật, khi nghiêm túc nói chuyện riêng của mình
thì luôn luôn lẫn vào những điều nói dối. Hồi này, không khí giữa hai người
có phần không thoải mái, Kỳ Dao kiềm chế tình cảm của mình hơn, rất ung
dung không có gì bức bách, còn Vĩnh Hồng thì lúc nào cũng tỏ ra hung
hăng. Cũng bởi Hồng còn trẻ, không nhìn ra chỗ trống trải của Kỳ Dao mới
không chịu nhượng bộ. Để chứng minh, hôm ấy Vĩnh Hồng đem bạn trai
đến chơi.

Hôm cậu bạn này đến Vi Vi cũng có nhà. Gặp bạn trai của Vĩnh Hồng, Vi
Vi đâm ra nói nhiều, động tác cũng rối rắm. Kỳ Dao phải nín nhịn, trong
bụng mắng con thiếu đứng đắn, mấy lần lừ mắt nhìn Vi Vi. Vi Vi thì không
hay biết gì, vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Vĩnh Hồng ngồi yên một chỗ, vẻ mặt
tỏ ra hào hiệp. Anh bạn này khá đẹp trai, trắng trẻo, cử chỉ nhã nhặn, càng
khiến Vi Vi bực mình. Anh này cũng dễ làm người khác có cảm tình, nói
năng rất có duyên, nhất là khi nói chuyện với Vi Vi. Nhiều lúc Kỳ Dao
không nhịn được cười. Kỳ Dao đi xuống bếp, làm cho mấy cô cậu này thứ
gì ăn, bên tai vẫn vang lên tiếng cười lẫn lộn buồn lo, nhưng lòng dạ trong
sáng. Tuổi trẻ ngồi với nhau không còn phân biệt tôi bạn, chỉ biết vui, cũng
là hạnh phúc, người lớn đừng làm mất niềm vui của tuổi trẻ. Kỳ Dao làm
vài thứ cho bọn trẻ ăn, ăn xong bảo họ đi xem phim. Bọn trẻ đi rồi, một
mình ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn bước đi của bóng nắng buổi
chiều mùa xuân trên bức tường phía tây, quen lắm với thời khắc này, bây
giờ là bây giờ, ngày xưa là ngày xưa. Nàng quen lắm với ánh nắng trên
tường kia, đi suốt trăm năm, ngàn năm, không tận cùng, con người không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.