TRƯỜNG HẬN CA - Trang 356

Kỳ Dao nghĩ, Hàng Châu tuy không xa Thượng Hải, nhưng chưa đi bao giờ,
nên chuẩn bị đi cùng. Trước khi đi, nhân lúc Vi Vi đi làm, Kỳ Dao gọi Lâm
đến nhà, đưa cho anh sợi dây chuyền vàng, bảo ra Ngân hàng Trung Quốc
để đổi lấy tiền và dặn anh đừng nói gì với Vi Vi. Bây giờ Kỳ Dao tin Lâm
hơn tin con gái, có việc gì cũng bàn bạc với Lâm, hỏi ý Lâm. Còn Lâm,
chuyện gì cũng nói với Kỳ Dao. Với Vi Vi thì chơi đùa vui vẻ, có điều gì
buồn chỉ muốn thổ lộ với Kỳ Dao để mong được sự an ủi. Trong lòng, Lâm
xem Kỳ Dao là bạn hơn là mẹ vợ tương lai. Nàng cũng xem anh là nửa bạn
hữu, thậm chí không để ý đến tuổi tác của Lâm, thường nói chuyện tâm tình
của mình. Đưa sợi dây chuyền vàng cho Lâm, Kỳ Dao do dự giây lát: nên
nói với Lâm nguồn gốc của món tài sản này không, đó là điều bí mật lớn?
Mấy chục năm gần đây, Kỳ Dao có biết bao nhiêu điều bí mật! Nghe tiếng
chân Lâm đi xuống cầu thang, gần trưa anh mới về và đưa cho Kỳ Dao một
xấp tiền, thế là những việc xưa giấu kín như được đổi thành hiện tại, không
cần phải nói ra, mà Lâm cũng chẳng hỏi han gì. Ở thành phố này của cải là
điều bí mật, không ai nói với ai. Với người gốc Thượng Hải như Lâm tất
nhiên hiểu rõ điều ấy. Kỳ Dao giữ anh ở lại ăn cơm trưa xong mới cho về.

Ba ngày ở chơi Hàng Châu, Kỳ Dao cố làm ra vẻ thích thú. Sáng nào cũng
dậy thật sớm, ra khỏi khách sạn đi một vòng. Khách sạn ngay bên Tây hồ,
Kỳ Dao đi ven hồ, đến tận đê Bạch, cho đến khi ánh nắng chói chang mặt
hồ, người lấm tấm mồ hôi mới quay về. Dọc đường gặp Vi Vi và Lâm, hai
người đang đi dạo. Kỳ Dao chỉ nói: “mẹ chờ về ăn sáng đấy nhé” thế rồi về
luôn. Lúc này, trong buồng tắm vẫn còn nước nóng, Kỳ Dao đi tắm, thay áo
quần, xuống nhà ăn ngồi một lát thì hai người về. Ban ngày, cứ ba hoạt
động thì Kỳ Dao vắng một, buổi tối để hai người hoàn toàn tự do. Tận mười
hai giờ Vi Vi mới về phòng, nghe tiếng kẹt cửa, Kỳ Dao nhắm mắt vờ ngủ.
Vi Vi xả nước tắm, đánh răng, bật đèn, tắt đèn, lên giường, chỉ chốc lát là
ngủ say, tiếng ngáy se sẽ. Đến lúc ấy Kỳ Dao mới dám trở mình, mở mắt,
đôi mắt nhắm đến mệt mỏi! Thật ra, căn phòng cũng rất sáng, nhìn rõ tất cả,
ánh sáng nhè nhẹ lay động, đó là ánh phản chiếu từ mặt hồ. Kỳ Dao nhớ lại
vùng núi non, suối khe chỉ có tiếng chim hót mà ban ngày đến chơi, nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.