TRƯỜNG HẬN CA - Trang 355

phòng có chừng hai chục người, có người đến tắt bớt vài ngọn đèn, chỉ để
một ngọn đèn bàn, mờ mờ ảo ảo, bóng người in lên tường, tối như rừng sâu.
Kỳ Dao ngồi trong bóng tối, bởi không ai chú ý nên cảm thấy rất tự nhiên.
Nàng nghĩ, cuối cùng mình đã trở về Alice, nhưng là một Alice khác, mà
Vương Kỳ Dao cũng là Vương Kỳ Dao khác rồi.

Kỳ Dao ngồi trên sofa, ly trà trong tay đã nguội. Bóng nàng trong dày đặc
bóng người khác, tan lẫn, tưởng đâu sắp quên cả bản thân. Phải nói rằng
nàng là trung tâm của buổi vũ hội! Đừng nghĩ tối nay nàng là người duy
nhất không ra nhảy, âm nhạc chỉ là cái vỏ, là xác ve mà Johann Strauss[1]
lột bỏ từ trăm năm nay, vun lại sẽ thành một đống lớn. Những bước xoay
tròn làm những tấm váy tung nở như đoá hoa sen, dù là trăm vòng cùng
bằng không, chỉ có gió, không chút lãng mạn. Không còn hình bóng lãng
mạn, chỉ còn lại trong ký ức, còn lại rất ít trong lòng một vài người, mà
nàng là một. Đó là chút hoài niệm, đâu có thể chịu đựng nổi sự dằn vặt,
giày vò ghê gớm này. Vũ hội ơi, không có vũ hội lại tốt hơn, tất cả không
còn như ngày xưa. Tựa như một ngôi mộ cổ, không khai quật vẫn hơn, khai
quật rồi, gặp gió là tan ngay. Những phút nhạc tạm ngừng, nàng nghe rõ
tiếng xe điện từ ngoài cửa sổ vọng vào, từ phía Bách Lạc Môn vọng tới,
nàng nghĩ: đây là đêm Alice chăng?

[1] Johann Strauss (1804 – 1849), nhạc sĩ người Áo, được mệnh danh là
“Vua” của các bản valse, tác giả của bản nhạc “Sông Danube xanh” nổi
tiếng - ND

6. Đi du lịch

Lâm nhận được giấy báo trúng tuyển đại học; để chúc mừng, Kỳ Dao lấy
tiền, bảo Lâm đưa Vi Vi đi chơi Hàng Châu mấy hôm. Lâm nói:

- Tại sao bác không đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.