TRƯỜNG HẬN CA - Trang 357

mình đến đấy làm một nữ ẩn sĩ thì sao nhỉ? Không còn trông thấy mọi việc
ở đời, khỏi phải bận lòng, tuyệt biết bao! Nơi ít có dấu chân người ấy, trăm
năm cũng như một ngày, không có quá khứ mà cũng chẳng có tương lai,
cũng tốt. Nhưng lại nghĩ: bây giờ đi làm ẩn sĩ thì đã muộn, đã phải trả giá
nửa cuộc đời rồi, lẽ nào phí hoài? Tất cả không đem lại kết quả gì sao? Há
chẳng phải thiệt thòi lớn, chẳng phải bỏ phí nửa quãng đường? Nghĩ lại, sẽ
ích gì! Dòng suy nghĩ lan man, vẩn vơ, không đâu vào đâu, thế rồi ngủ đi
lúc nào không biết. Sáng hôm sau, mở mắt ra đã thấy căn phòng sáng
choang, không thấy Vi Vi đâu mới biết mình ngủ quá giấc. Nhưng chẳng
vội gì, nhắm mắt một lát nữa rồi dậy rửa mặt chải đầu, xuống nhà ăn, chờ
hai người kia. Chờ mãi không thấy, nhà ăn đang dọn dẹp, Kỳ Dao phải vội
vàng ăn cho xong. Ra phòng ngoài ngồi chờ, vẫn không thấy đâu. Rồi ra
cửa chờ. Mặt hồ đã có người, trên đê cũng có bóng người dạo chơi. Một vài
gợn mây trên bầu trời cũng tan ngay. Ve kêu, vẫn không thấy hai người về.

Sáng hôm đó, Vi Vi và Lâm đến công viên Sáu uống trà, rồi thuê thuyền đi
chơi trên hồ, mãi đến tận mười hai giờ trưa mới về khách sạn. Tưởng đâu sẽ
gặp mẹ ở nhà ăn, nhưng không, hai người ăn xong rồi lên phòng lấy đồ đạc.
Vì Lâm ở chung phòng với một người khác, nên hành lý để cả ở buồng Kỳ
Dao. Vào phòng, bất chợt thấy Kỳ Dao đang tựa đầu giường xem truyện
tranh, bên cạnh còn mấy cuốn nữa. Tưởng trong phòng không có ai, hai
người giật mình, rồi Lâm hỏi:

- Bác chưa ăn cơm ạ?

Kỳ Dao làm như không nghe thấy, mắt vẫn chăm chú xem, tay lật giờ từng
trang, nét mặt tươi cười. Vi Vi lấy áo quần vào phòng tắm thay, Lâm lại hỏi:

- Chiều này bác có đi xem trúc vuông ở động Hoàng Long không ạ?

Kỳ Dao trả lời:

- Không đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.