TRƯỜNG HẬN CA - Trang 361

Ánh nắng buông xuống đường phố, dát vàng cả Hàng Châu. Xe đạp đi như
cá lội. Mặt hồ tĩnh lặng, du khách đã lên bờ, chỉ lác đác vài ba chiếc thuyền
còn lênh đênh trên mặt nước. Có chiếc thuyền bơi sát bờ, nhìn ánh mắt
người đi trên đường, có vẻ ngạc nhiên. Lúc này bầu trời rất đẹp, nắng chiều
nhuộm mây thành tám màu, phủ đến tận chân trời. Lâm bảo để chụp ảnh,
anh chụp cho một người, rồi cho hai người, bầu trời cũng trở nên trong
sáng. Vào nhà hàng ba người cùng ngồi, Kỳ Dao để con gái và Lâm gọi
món, còn mình không nói gì. Vi Vi nguôi giận, trở nên hoạt bát, nói huyên
thiên, nàng cũng nói thêm vài câu, quên những chuyện trưa nay. Lâm thì
như được cởi trói, thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa rót bia cho hai mẹ con, vừa
nói rất thành thật:

- Vi Vi, em nâng cốc chúc mẹ đi, mẹ phải vất vả nuôi em lớn đến ngày nay!

Vi Vi nói vui:

- Mẹ em muốn thế mà, em đâu bắt mẹ sinh ra em!

Kỳ Dao cười, nói:

- Thì mẹ cần có con vậy, được chưa nào!

Lâm nói:

- Cháu chúc bác, bác phải tốn bao nhiêu tiền cho chuyến đi này.

Không ngờ, nghe thấy thế Kỳ Dao biến sắc, tuy vẫn cười, nhưng tỏ ra lạnh
lùng. Kỳ Dao uống chút rượu, chỉ ăn, không nói gì. Vi Vi không nhận ra,
Lâm thấy áy náy như mình có điều gì không phải, nhưng lại không biết là
điều gì. Suốt nửa ngày hôm nay Lâm phải mất công mất sức để hoà giải cho
mẹ con Vi Vi, bây giờ lại thế, thì ra công cốc. Lâm tỏ ra nản lòng, chỉ buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.