TRƯỜNG HẬN CA - Trang 385

- Bộ mặt trí thức thì sao? Mình muốn thấy mà không được đấy!

Cả ba người cùng cười. Đêm ấy, Vĩnh Hồng không về, nằm ngủ ở sofa. Cả
ba người cùng quên thời gian, cho đến lúc ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên
rèm cửa sổ mới đi ngủ.

Sự đồng tình có được đêm nay đủ cho họ dùng một thời gian. Mỗi tuần họ
gặp nhau mấy lần, Vi Vi tưởng chừng dọn về nhà mẹ một nửa. Mỗi lần có
Vĩnh Hồng, hai mẹ con giữ được không khí cảm thông và rộng lượng với
nhau. Vĩnh Hồng như chất bôi trơn cho quan hệ mẹ con Kỳ Dao. Nhưng chỉ
ít lâu sau, Vĩnh Hồng lại có bạn mới, đến chơi thưa dần. Lại qua nửa năm
nữa, Lâm làm xong thủ tục cho Vi Vi đi theo, Vi Vi sắp đi. Tuy chỉ chờ hơn
một năm cũng đã quá sức chịu đựng. Vi Vi không còn lòng dạ nào để chuẩn
bị cho mình, chỉ ấn hết áo quần mặc thường ngày vào một va-ly, còn một
va-ly khác chủ yếu là những đồ dùng sinh hoạt, bao gồm dụng cụ nhà bếp,
một hộp lớn những giây chuyền có thánh giá, mua ở phố Hoa Đình chỉ vài
hào một sợi. Thư của Lâm gửi về cho biết, ở Mỹ mỗi sợi giây chuyền ấy
bán ít nhất hai đôla. Kỳ Dao nghĩ, có nên cho con gái một sợi giây chuyền
vàng hay không? Nhưng nghĩ lại, Vi Vi dựa vào Lâm, còn mình biết dựa
vào ai? Thế là Kỳ Dao xoá bỏ ngay ý nghĩ đó. Hôm lên máy bay đi San
Francisco, Vi Vi chỉ mặc bộ đồ vải thông thường, đi đôi giày cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.