TRƯỜNG HẬN CA - Trang 387

sạp hàng trước cửa hiệu đều chưng biển đại hạ giá, “mốt” này chưa kịp bán
hết, những “mốt” mới đã đến, không đại hạ giá biết làm thế nào? Những
“Cô-lo tiên sinh” là chút tinh tế còn sót lại của những trào lưu “mốt” được
làm dối làm ẩu. Bọn họ rất sành điệu, tuy không một lời tuyên bố, không lý
luận dài dòng, nhưng đứng vững, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân,
mình làm để người khác nói. Thậm chí họ không có cả tên gọi, gọi họ là
“Cô-lo tiên sinh” chỉ là phát minh của một vài người nào đó, cũng không
lưu truyền rộng rãi. Bởi bọn họ không tên không họ, chỉ lặng lẽ cấy cày
thửa ruộng của mình. Thật ra, có thể gọi đó là những người hoài cổ, tuy là
những người mới, không lấy đâu ra “cổ” để hoài niệm, nhưng họ ra bờ
sông, ra đến giữa sông quay lại ngắm nhìn những dãy kiến trúc cổ điển và
tháp chuông Gothique, mọi ô cửa sổ đều thâm nghiêm, tất cả đều là đường
hầm thời gian. Bọn họ leo lên sân thượng các toà cao ốc để thả chim bồ câu
hoặc thả diều, dưới tầm mắt là một đại dương mái nhà, một vài cái nhô cao
trông như những cánh buồm, là dòng chảy của thời gian. Cả những cửa sổ
tò vò nơi đầu hồi, tiếng dương cầm từ trong những toà biệt thự vọng ra, đều
là món ăn của hoài cổ.

Kỳ Dao quen một trong số đó, anh ta năm nay hai mươi sáu tuổi. Mọi người
gọi anh ta là Cô-lo có ý hài hước để ám chỉ vóc dáng anh ta nhỏ bé. Anh ta
là thầy giáo dạy thể dục ở một trường trung học, thường mặc áo quần vận
động viên, tóc cắt kiểu bàn chải. Bởi phải tác nghiệp ngoài trời nên da đen.
Trong trường anh ta ít nói, không chơi bời với đồng nghiệp nào, chẳng ai
biết anh ta là một tay chơi guitar Espanol giỏi, trong nhà có cả trăm đĩa
nhạc Jazz cũ. Nhà anh ta ở trong một ngõ cổ bên khu Hồng Khẩu, bố mẹ
đều là công chức cần cù, tiết kiệm, chị gái đã đi lấy chồng. Một mình anh ở
trên gác ba, máy hát, đồ dùng để cả ở sàn, vào phòng phải cởi giày, ngồi bệt
xuống sàn, trở thành nhất thống thiên hạ. Mở cửa sổ tò vò từ căn phòng của
anh có thể thấy những mái ngói nghiêng nghiêng, mùa hè có nhà trải chiếu
lên mái ngói, buộc mình vào cửa sổ bằng một sợi dây ba-lô và nằm ở trên
đó. Bầu trời lúc này xanh thăm thẳm, lấp lánh những vì sao. Tiếng ầm ỳ từ
một nhà máy nơi xa vọng lại, trong đêm, cột khói bay lên từ ống khói in
trắng lên bầu trời. Mọi âm thanh của đêm lắng xuống, như hoà tan trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.