TRƯỜNG HẬN CA - Trang 403

không chịu ngồi lên. Lát sau, những lời an ủi của nàng cũng đã hết, hai
người cùng im lặng.

Màn đêm từ từ buông xuống, phủ bóng đen lên vạn vật, tạo nên bức tranh
bất động. Hai người cũng bất động, phía trước không có con đường cho hai
người, họ đành phải dừng lại, dừng lại, dừng lại ở giờ phút này, chỉ kéo dài
thời gian mà thôi. Họ cũng đành im lặng, nếu nói, sẽ nói gì? Cãi nhau như
vừa rồi ư? Thật ra chỉ mù quáng cãi nhau, chẳng đâu vào đâu, càng cãi nhau
càng rối. Cho đến khi cả hai cùng lặng yên, sự việc mới đâu vào đấy.
Nhưng thời gian từng giọt, từng giọt trôi qua, cả hai không thể như thế cho
đến già. Cho đến khi trời tối hẳn, đôi bên không nhìn rõ mặt nhau, chỉ thấy
hai bóng đen lặng lẽ tách khỏi nhau, thế rồi đèn bật sáng. Là khuôn cửa sổ
cuối cùng của hẻm Bình An sáng đèn.

Ngày hôm ấy đã qua đi như thế, cả hai dường như đã quên, không nhắc lại
chuyện đó nữa. Tuy nhiên, Kỳ Dao không còn hỏi anh ta “Chị so với mẹ
cậu thế nào”, câu hỏi ấy hôm nay sẽ trở nên bỡn cợt. Cũng không nhắc đến
chuyện tuổi tác, chuyện trở thành khu vực cấm. Kết quả của ngày hôm đó
xem ra là phép trừ, tước bỏ một số chuyện, nhưng thực ra chỉ tước bỏ
những gì rậm rạp, chỉ tước bỏ được chi tiết. Bây giờ hai người gặp nhau
cũng rất rành mạch rõ ràng, có lúc không nói năng gì, nhưng không nói còn
hơn cả nói. Cũng có lúc nói không ngớt, ấy là những chuyện quan trọng, ví
như chuyện Kỳ Dao nhớ lại năm xưa. Những chuyện đẹp như gấm như
hoa, xoá mờ tất cả những gì trước mắt. Cả những bi thương gắn liền với
tươi đẹp cũng được khoác ánh nê-ông. Kỳ Dao cho anh ta xem cái hộp gỗ
Tây Ban Nha của bốn mươi năm trước, không mở mà chỉ cho xem hoa văn
trên mặt hộp, những thứ bên trong không thích hợp với anh ta. Kiểu hoa
văn và ổ khoá đều có tuổi, là thứ đạo cụ tuyệt vời giúp anh ta đến với vở
kịch của bốn mươi năm trước. Thật ra, anh ta coi Kỳ Dao là một vai nữ
chính của Hollywood, còn anh ta không xứng với vai nam chính, chỉ là
khán giả trung thành, loại khán giả coi sân khấu là cuộc đời. Anh ta yêu
thích thật sự vở kịch năm xưa, xem không biết chán, tuy chỉ xem nhưng
thường là quên mất mình đang ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.