TRƯỜNG HẬN CA - Trang 412

chừng một tiếng đồng hồ, cho đến lúc tiếng cửa dập thình thình, tiếng chân
bước rầm rập trên cầu thang, tiếng chuông xe đạp rộn lên ngoài cửa sổ, tất
cả xa dần, lặng dần. Vào lúc sắp sửa yên lặng thì có tiếng nhạc từ xa vọng
tới, tiếng nhạc thể dục buổi sáng của học sinh một trường tiểu học, từng tiết
tấu đập vào tai Chân sếu, lúc này Chân sếu như trở về thời thơ ấu.

Thời thơ ấu, có một thứ âm nhạc Chân sếu vẫn thường được nghe, ấy là
tiếng chuông vang lên báo hiệu chắn đường cho tàu hoả qua vào khoảng
bốn giờ chiều. Tiếng chuông vừa vang, hai cô chị dắt hai tay Chân sếu chạy
ra nơi chắn tàu đứng chờ. Anh ta còn nhớ láng máng, hồi đó nhà là một gian
trong đám nhà cấp bốn. Ba chị em chạy nhảy, vội vàng như sắp đi trẩy hội
trên những lối đi chằng chịt giữa xóm nhà đơn sơ tự dựng lên. Khi ba chị
em ra đến chỗ chắn tàu thì đã thấy đèn đang nhấp nháy báo hiệu xe và
người đi bộ phải dừng lại. Còi tàu thét vang, đoàn tàu chạy tới, thoạt đầu là
những bước đi nhanh nhẹ, đến gần đột nhiên nhanh như gió, từng toa tàu
chạy qua, không kịp trông rõ mặt người trong những ô cửa sổ trên tàu. Chân
sếu nghĩ, họ đi đâu đấy nhỉ? Đoàn tàu đã đi qua, ngừng giây lát, chắn tàu lại
từ từ nâng lên, người và xe như ngọn triều tràn qua đường sắt. Chân sếu
nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, mẹ của ba chị em. Chân sếu là con trai
một trong nhà, một chị lớn hơn bảy tuổi, một chị nữa lớn hơn sáu tuổi, là
hai bảo mẫu nhỏ của Chân sếu. Bọn chúng vắt một sợi dây thừng lên cành
cây trước nhà, buộc một mảnh ván làm đu, đó là vườn trẻ của Chân sếu. Lũ
kiến trên sân gạch, giun trong đất đều là bạn, Chân sếu vẫn nhớ niềm vui
của thời ấy. Về sau cả nhà mới dọn đến khu tập thể này. Nhà bê-tông như
cái hộp chỉ làm cho Chân sếu bức bối, tuy anh ta mát tính, nhưng không
khỏi bực mình, bụi bặm ở góc nhà và dưới gầm giường, vết ẩm mốc trên
tường, kẽ nứt trên trần nhà, cả những thứ đồ đạc lỉnh kỉnh ngày một nhiều
đều là nỗi bực mình tích tụ theo năm tháng. Tuy anh ta không nói, nhưng
cảm thấy vô nghĩa, thật vô nghĩa. Tốt nghiệp trung học, anh ta được nhận
vào làm công nhân đứng máy ở nhà máy hoá chất nhuộm, được hai năm thì
bị viêm gan, về nghỉ và không đi làm nữa. Trong thời gian nghỉ ốm dài hạn,
sáng nào anh ta cũng cưỡi xe đạp đi chơi, nỗi buồn phiền tan đi từ lúc nào
không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.