TRƯỜNG HẬN CA - Trang 438

nghe liền hai ngày, tưởng chừng trở lại với mấy tháng trước. Tiếng kim lạo
xạo trên đĩa đang hoan nghênh và có ý chiều lòng anh. Anh dùng bàn chải
mịn tỷ mẩn quét bụi trên đĩa hát, cất đặt và kiểm lại. Ba bữa ăn trong ngày
anh đều ăn ở nhà, lâu lắm mới gặp lại hương vị thức ăn gia đình. Thấy anh
ở nhà, bố mẹ tỏ ra vui vẻ gượng gạo như trẻ con. Hai bố con ngồi cùng
mâm nhưng có vẻ tránh ánh mắt của nhau. Không có bạn bè đến tìm, chứng
tỏ anh ta vắng nhà rất lâu. Anh nằm ngửa trên đệm, nhìn mái nhà hình tam
giác, lòng rất yên tĩnh. Không phải sự bình tĩnh bởi mọi việc đã kết thúc tốt
đẹp, mà ẩn ý mong đợi, nhưng lại không biết mong đợi điều gì. Phía dưới
cửa sổ, trẻ con đì đẹt đốt pháo, tiếng chuyện trò đón đưa khách. Đây mới
thật là Tết! Nào người thân, nào khách khứa! Mồng năm, mồng sáu anh vẫn
ở nhà, bố mẹ đi làm, tiếng pháo thưa thớt, trong hẻm yên tĩnh, là những
ngày bình thường. Bởi những ngày bình thường ăn Tết vui vẻ, cho nên càng
trầm tĩnh, không trách cứ những sai lầm cũ, quyết tâm làm lại từ đầu. Mồng
bảy đúng chủ nhật, gợn lên dư âm của Tết. Anh quyết định đi chơi. Anh ta
cưỡi xe đạp chầm chậm qua các phố. Một vài cửa hàng đã mở, có những
cửa hàng còn đóng cửa nghỉ bù. Mặt đường vương đôi ba xác pháo, trên
cành cây lủng lẳng một quả bóng bay đã vỡ. Anh nhìn thấy căn nhà vắt qua
hẻm Bình An, ánh nắng trên mái, con số bằng xi-măng ghi năm xây dựng bị
rụng, trông tiều tụy. Anh đạp xe nhanh qua hẻm Bình An để cố tình thử xem
mình bất chấp lẽ phải đến đâu. Anh ta đạp thật nhanh, người lắc la lắc lư,
trông không giống Cô-lo, giống như một thanh niên hiện đại với tư thế
thẳng tiến không lùi.

Mấy hôm sau, trường học kết thúc kỳ nghỉ đông, anh ta phải lên lớp, sáng
đi tối về, không còn thời gian trống. Ngày nào cũng đi ngủ sớm, lòng yên
ổn. Lúc này, ngoài cửa sổ dù là mái ngói đen, nhưng vẫn nhận ra hơi hướng
mùa xuân. Cỏ dại trong kẽ ngói đã lên xanh. Nắng ấm, ẩm ướt đôi chút. Cả
tiếng chim hót, giai điệu phong phú hơn rất nhiều, nghe như có muôn vàn
câu chuyện. Buổi sáng ngủ dậy sẽ nghĩ: hôm nay có việc gì vui đây? Cả
những người già, từng trải cũng có những hy vọng không tên như thế. Đó là
điều tốt của mùa xuân, ai ai cũng hướng tới thiện mỹ, tâm tình thanh thản.
Chủ nhật ấy, anh đến nhà Kỳ Dao. Vào hẻm, anh ta chợt không nhận ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.