TRƯỜNG HẬN CA - Trang 439

thậm chí nghĩ đây là đâu? Mình đã đến bao giờ chưa nhỉ? Nhưng anh vẫn
quen thuộc dừng xe trước cửa nhà, đi thẳng lên gác. Cửa đóng, anh gõ cửa,
không có người trả lời, anh lấy chìa khoá mở cửa, chưa kịp tra khoá vào ổ
thì cửa đã mở. Rèm cửa sổ được kéo lên, gần trưa mà nắng vẫn rọi vào, ánh
nắng mơ hồ, lãng đãng khói thuốc. Chăn vẫn còn trên giường, nàng mặc áo
ngủ, đứng dậy mở cửa rồi vào ngồi ở giường. Anh hỏi:

- Ốm hay sao thế?

Không trả lời. Anh đến gần, định an ủi, chợt thấy trên gối dây bẩn thuốc
nhuộm tóc, chán ngán quá! Trong phòng có mùi hôi từ nhà bên phả sang,
càng nản lòng. Anh ta kêu “hôi quá”, rồi đến mở cửa sổ, vén rèm, nắng
chiếu thẳng vào mắt anh. Anh cố gắng vui lên, nói:

- Thổi cơm trưa được rồi đấy!

Bất ngờ câu nói ấy được đáp lại:

- Cậu bảo mời chị ăn cơm, hôm nay nhé?

Câu nói như điểm đúng huyệt anh, kỳ thực cả hai cùng hiểu ý mời ăn cơm,
nhưng một người cần, một người không cần. Thời gian đã qua, mọi việc đã
khác, vị trí đã thay đổi, vẫn là một người cần, một người không cần. Anh ta
đứng nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu rồi quay người, đi ra cửa.


13. Về nơi suối vàng

Chân sếu là thần đi đêm, chưa quá nửa đêm chưa về tổ. Có một đêm, anh ta
đã kết thúc những hoạt động đêm, nổi hứng, anh ta đạp xe đến hẻm Bình
An, rẽ vào hẻm. Thấy cửa sổ nhà Kỳ Dao còn sáng đèn, cho rằng trong nhà
đang có hội vui, lòng rất kích động, anh ta vội đạp xe vào. Chợt anh ta thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.