TRƯỜNG HẬN CA - Trang 465

*

Nói theo một câu cũ, từ trạng thái tất nhiên sang trạng thái tự do.

- (Cười) Bây giờ ngày nào tôi cũng viết, không viết tiểu thuyết thì viết cái
khác.

*

Có lúc nào tác phẩm này chưa xong bà đã bằt tay vào viết tác phẩm khác

không?

- Không, tôi không làm thế được. Tôi phải giữ cho tâm thái thật tốt. Tất
nhiên viết xong một tác phẩm tôi có thể viết bút ký, tạp văn hoặc tuỳ bút,
không để tay mình rảnh rỗi. Tôi cảm thấy viết văn như luyện tập, không
viết tay như bị cứng lại. Thực chất viết văn là một thứ tập luyện, nói cụ thể
ra là dùng từ để tạo thành câu. Giống như người ta luyện khí công vậy, ngày
nào không luyện tay chân như không yên. Tôi viết văn cũng trong trạng thái
đó, viết như một cỗ máy làm việc.

*

Có thể hiểu thế này không, nếu không dễ dàng buông lỏng thì không thể

nào vứt bỏ được?

- Tôi cảm thấy ngày nào cũng viết tâm trạng thoải mái hơn. Đó là công việc
của bản thân, làm xong việc thì đọc sách, xem tivi mới yên tâm. Bản thân tự
cam kết, không viết thì cảm thấy khó chịu, tâm trạng ấy cụ thể thế nào tôi
cũng không giải thích nổi. Nhưng không viết tay cảm thấy buồn bã, phải tập
luyện. Có nhiều nhà văn coi sáng tác là chuyện thần bí lắm, cho rằng phải
có tài, phải có cảm xúc, tôi cho rằng những thứ đó chỉ là tiền đề...

*

Có đủ những tiền đề đó cũng không nhất thiết trở thành nhà văn.

- Còn phải lao động, lao động gian khổ. Lao động rất cần thiết, không ít
người có đủ những năng lực đó, nhưng họ không lao động nghiêm túc,
không có thái độ lao động đúng mức, đó là sự thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.