TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 221

Lại thấy sư phụ lúc này mỉm cười rạng rỡ, rất mực dịu dàng, thực có

mấy phần dáng vẻ vợ chồng thắm thiết như trong tiểu thuyết miêu tả.

Tôi liền nhảy xuống khỏi ghế nằm, sau khi ngoan ngoãn khom người

hành lễ bèn cười híp mắt gọi Thẩm Hành một tiếng “sư phụ”, kế đến hơi
dừng một chút, lại quay qua phía vị cô nương bên cạnh Thẩm Hành gọi một
tiếng “sư nương”.

Lời còn chưa dứt, vị cô nương áo xanh đó đã hơi tái mặt, dường như

bị tôi dọa cho sợ hãi.

“Tiểu nữ…”

Thẩm Hành cũng biến hẳn sắc mặt, không đợi vị cô nương áo xanh đó

nói xong đã vội vàng cất lời giải thích: “Không phải! Bích Dung không
phải sư nương của con!” Trên trán Thẩm Hành lúc này đã lấm tấm mồ hôi,
hai mắt thì nhìn tôi chằm chặp.

Tôi chưa thấy Thẩm Hành tỏ ra hoang mang đến nỗi luống cuống như

vậy bao giờ, bây giờ được thấy trong lòng liền nổi cảm giác mới mẻ. Rồi
tôi cười hì hì nói: “Sư phụ căng thẳng quá kìa, thế mà còn nói là không phải
nữa. Có phải sư phụ đang xấu hổ đấy không? Hay là lo cha con nhảy ra
chia lìa đôi lứa?”

Nói tới đây, tôi ngó quanh bốn phía, hạ thấp giọng nói: “Sư phụ đừng

sợ, nếu cha con buông lời trách mắng, con nhất định sẽ thay sư phụ bảo vệ
sư nương cẩn thận.”

“Chớ có nói tinh tinh!” Sắc mặt Thẩm Hành đột nhiên trở nên lạnh

lùng.

Tôi hậm hực đưa tay lên sờ mũi. Sắc mặt dần dần dịu lại, Thẩm Hành

cất giọng nhẹ nhàng nói: “A Uyển, không phải vi sư cố ý tỏ ra hung dữ với
con đâu. Có điều con chớ nên nói năng linh tinh như vậy nữa, Bích Dung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.