TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 232

Tôi không tiện nói với cô ta đây chỉ là một giấc mơ, bèn đáp: “Tôi tên

Tiêu Uyển, nằm mơ chết.”

Cô ta thoáng ngẩn ra rồi nhếch khóe môi cười nói: “Vậy cô chết oan

thật đấy. Có điều tên tôi gần giống tên cô, lúc sinh tiền tôi họ Tạ, tên chỉ có
một chữ Uyển thôi.”

Tạ Uyển? Tôi bất giác cả kinh, lẽ nào lần này người xuất hiện trong

mơ không phải là Tần Mộc Viễn nữa mà đổi sang Tạ Uyển rồi? Cô ta
không phải chính là tôi trong kiếp trước ư?

Cô ta lại nói: “Tôi ở đây đã được hơn trăm năm, lâu lắm không có cơ

hội mở miệng trò chuyện rồi.”

Tôi hỏi: “Sao cô phải ở đây hơn một trăm năm vậy? Sau khi chết cớ gì

chẳng lập tức đầu thai?”

Cô ta thở dài than: “Vốn dĩ là như thế, nhưng tình hình của tôi có hơi

đặc biệt.” Rồi cô ta lại thở dài thêm mấy tiếng nữa, sau đó mới nói tiếp:
“Lúc sinh tiền tôi yêu phải một người không nên yêu, yêu rất lâu mà chẳng
được đáp lại. Kỳ thực tôi không hận sư phụ chút nào, cũng không oán
trách. Chuyện tình ái vốn phải hai bên tình nguyện, tôi chỉ có thể tự trách
mình lún vào quá sâu mà không kịp thời rút ra thôi. Nếu như khi đó ông
trời để cho tôi được sống, sau khi bước một chân qua quỷ môn quan chắc
tôi đã có thể suy nghĩ thông suốt mọi điều rồi.”

Tôi yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm biết sư phụ trong lời của cô ta

chính là Thẩm Yến.

“Ôi, chỉ đáng tiếc tôi đã phải bước hẳn qua quỷ môn quan, không thể

nào quay đầu được nữa. Tôi vốn nghĩ kiếp này cứ như vậy là xong, nhưng
Bạch đại ca lại nói với tôi rằng sở dĩ tôi không thể thuận lợi đầu thai là vì
có người đã sử dụng bí thuật ở trần gian nên việc đầu thai của tôi mới bị
ngăn cản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.