TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 237

Thẩm Hành cứng đờ người ra, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh. “…

Vậy… vậy ư?”

Tôi gật đầu đáp: “Dạ phải, Dịch Phong hẳn chính là Thẩm Yến.” Tôi

phát hiện mỗi lần tôi nằm mơ đều là có nguyên nhân cả, trước đây là vì cây
trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa của Tư Mã Cẩn Du, còn bây giờ thì chắc là vì
tiếng đàn của Dịch Phong.

Bằng không, cảm giác quen thuộc của tôi với y cũng khó mà giải thích

được.

Tôi bây giờ lại càng cảm thấy người mà Tần Mộc Viễn thích chính là

Thẩm Yến, chứ không thì trong kiếp này hắn đã chẳng bao trọn Dịch Phong
như vậy, hơn nữa trước đây hắn còn từng vì Dịch Phong mà ghen với tôi
nữa cơ mà.

“Sư phụ, người nói xem có phải vậy không?”

Thẩm Hành không trả lời tôi, còn hỏi ngược lại: “Phải vậy thì sao?”

Tôi thản nhiên đáp: “Tất nhiên là đi tìm y nói cho rõ ràng rồi. Tuy con

không nhớ được chuyện trong kiếp trước, nhưng vừa rồi trong mơ Tạ Uyển
cũng đã nói rồi, cô ấy không hề hận Thẩm Yến chút nào, cũng không oán
trách gì y. Chuyện tình ái vốn phải hai bên tình nguyện, cô ấy có trách thì
cũng chỉ có thể tự trách mình lún vào quá sâu mà không kịp thời rút ra. Nếu
như khi đó ông trời để cho cô ấy được sống, sau khi bước một chân qua
quỷ môn quan chắc cô ấy đã có thể suy nghĩ thông suốt mọi điều rồi. Sư
phụ, Tạ Uyển đã nói như thế thì chứng tỏ cô ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Vốn dĩ chỉ có một gã Tần Mộc Viễn thôi con đã khó lòng ứng phó nổi, nếu
như Dịch Phong cũng học theo hắn nữa thì những ngày tháng sau này của
con chỉ e là sẽ càng tệ hại hơn.” Hơi dừng một chút, tôi lại tiếp: “Sư phụ,
hay là sư phụ giúp con đi nói rõ ràng với Dịch Phong nhé? Người cứ bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.