TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 238

với y là duyên phận kiếp trước đã hết rồi, kiếp này con với y không còn
dính dáng gì tới nhau nữa, ai đi đương nấy là tốt nhất, vậy có được chăng?”

Sắc mặt Thẩm Hành trở nên tái nhợt, dường như phải dùng hết sức lực

toàn thân mới có thể rặn ra một chữ: “…Được.”

Mấy ngày sau, huynh trưởng lén đến thăm tôi, thấy tôi đau yếu nằm

bẹp trên giường như thế thì không kìm được tỏ ra lo lắng vô cùng. “Ta nghe
Dịch Phong nói là mấy hôm trước muội đột nhiên ngất xỉu ngã lăn ra đất,
có phải là lại ốm rồi không?” Hơi dừng một chút, huynh ấy cau mày nói
tiếp: “Thẩm Hành đâu rồi? Sao lại không ở bên chăm sóc cho muội thế
này? Để ta đi tìm y nói chuyện!”

Tôi kéo huynh ấy lại. “Sư phụ đâu phải a hoàn của muội, sao có thể kè

kè bên muội được, đều tại sức khỏe của muội không được tốt đấy thôi.” Tôi
biết rõ lần này vì sao mình lại ốm, linh hồn vừa phải xuống địa phủ một
phen, sau khi trở về có thể không ốm được sao? Có điều chuyện này quá
mức khó tin, tôi cũng không tiện kể với huynh trưởng.

Rồi tôi bèn chuyển chủ đề: “Huynh còn dám nói A Uyển nữa, huynh

chớ quên lúc ở phủ đệ mới của huynh, A Uyển từng nói không nhận huynh
là huynh trưởng nữa đấy.”

Huynh trưởng cười gượng nói: “A Uyển, vi huynh hiểu rõ lòng muội

mà.”

Tôi hậm hực hỏi: “Vậy huynh có biết là Thái tử điện hạ muốn muội

trở thành Thái tử phi không?”

Huynh trưởng bất giác sững người. “Cái gì?”

Tôi cũng ngẩn ra, Tư Mã Cẩn Du chưa nói chuyện này với người khác

ư? Nhưng nhìn bộ dạng của hắn lần trước thì rõ ràng là muốn tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.