TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 272

đau đớn. Tôi dốc hết sức mình giãy giụa, chiếc lò sưởi cầm tay cũng vì thế
mà rơi xuống đất.

Tôi nói: "Tư Mã Cẩn Du, ngươi điên rồi!"

Tư Mã Cẩn Du cười vang. "Nếu ta không điên thì đã chẳng đuổi theo

nàng tới kiếp này."

Hắn lại muốn ghé đến hôn tôi lần nữa, tôi liền cong gối, thúc mạnh

vào giữa háng hắn. Sắc mặt hắn tức thì tái nhợt, tôi thừa dịp ấy giãy thoát ra
khỏi vòng tay hắn, vừa thở hồng hộc vừa chạy đến dựa vào một gốc mai
khác. "Tư Mã Cẩn Du, ngươi tha cho ta đi được không? Tạ Uyển đã là
người của kiếp trước rồi, bây giờ sang đến kiếp này, những chuyện xưa cũ
đó hãy để nó qua luôn đi mà, như vậy không tốt ư?"

Tư Mã Cẩn Du nhìn tôi chăm chú, không nói gì.

Mãi một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Được rồi, từ nay về sau nàng

là Tiêu Uyển, ta là Tư Mã Cẩn Du. Nàng không thích ta nhắc đến chuyện
kiếp trước, vậy ta sẽ không nhắc nữa. Nàng không thích ta đụng vào nàng,
vậy ta sẽ chờ đến khi chúng ta thành hôn rồi mới đụng vào nàng."

Tôi nhìn hắn vẻ cảnh giác. "Thật chứ?"

Tư Mã Cẩn Du khẽ gật đầu.

Chợt có tiếng bước chân vang lại, tôi ngước mắt nhìn, thấy hóa ra là

tam Hoàng tử thanh nhã tuấn tú đang ung dung cất bước đi tới. Hắn ta khẽ
nở một nụ cười mỉm, sau đó liền cười nói: "Thì ra hoàng huynh và Bình
Nguyệt Quận chúa đang ở đây ngắm hoa mai, sao lại không gọi tiểu đệ đi
cùng vậy?"

Tôi sửa sang lại xiêm y một chút, quỳ xuống hành lễ. "Bình Nguyệt

bái kiến tam Hoàng tử điện hạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.