TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 278

Rồi tôi lại cười nói: "Bích Dung, Lê Tâm, còn không mau mang trà

loại tốt nhất lên đây." Sau khi Bích Dung mang trà lên, tôi khẽ nhấp một
ngụm, kế đó nói với Công chúa Văn Dương: "Đây là trà Ô Long thượng
hạng chuyên dùng để tiếp đãi khách quý đấy, Công chúa điện hạ mau nếm
thử đi. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, đâu cần phải
khách sáo với nhau làm gì."

Sắc mặt Công chúa Văn Dương lại tái đi thêm mấy phần nữa.

Tôi nhìn mà lòng thầm vui vẻ, cảm giác sảng khoái chưa từng có

không ngớt trào dâng.

Có điều Công chúa văn Dương dù gì cũng là người chốn cung đình,

rất nhanh đã ổn định được tâm trạng. Cô ta hỏi: "Ngươi còn nhớ bà cố nội
của ta không?"

Tôi thành thực trả lời: "Không."

Trí nhớ của tôi vốn không được tốt, cái gì không đáng để lưu tâm tôi

thường chẳng hao tâm tốn sức ghi nhớ làm gì. Công chúa Văn Dương bấy
lâu vẫn luôn hằm hè với tôi, tội lại càng chẳng hơi đâu đi nhớ chuyện về cô
ta. Hơn nữa, lại nói tới bà cố nội, đó đã là chuyện từ bao nhiêu đời trước rồi
chứ?

Lê Tâm ghé đến bên tai tôi nhắc nhở: "Lần trước khi tới đây Công

chúa điện hạ có nói với Quận chúa rằng bà cố nội của Công chúa điện hạ là
Công chúa Ninh An, là một đại mỹ nhân."

Nghe Lê Tâm nói thế tôi liền nhớ lại ngay, có điều đại mỹ nhân thì

cũng có gì ghê gớm đâu, trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, người dù
có đẹp đến mấy thì giờ cũng thành một đống xương trắng rồi. Công chúa
Văn Dương rốt cuộc có ý gì đây?

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.