TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 283

Tôi hỏi lại: “Thực sự không ư? Xét về tướng mạo, sư phụ và Công

chúa Văn Dương có thể nói là cực kỳ đẹp đôi đấy.”

Thẩm Hành liếc mắt nhìn tôi, không nói năng gì.

Nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ tĩnh lặng.

Tôi nhìn Thẩm Hành, thấy y chợt múc cho tôi một thìa đậu phụ, sắc

mặt cứng đờ, nói: “Mới tí tuổi đầu mà đã muốn học người ta làm bà mối rồi
ư? Nào, ăn chút đậu phụ đi!”

Tôi ăn ngay một miếng, Thẩm Hành hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Tôi đáp: “Đậu phụ của sư phụ tất nhiên là rất tuyệt rồi.”

Lời còn chưa dứt, Bích Dung và Lê Tâm đã không kìm được bật cười

khúc khích, sắc mặt Thẩm Hành cũng từ từ dãn ra, bên trên còn dần xuất
hiện một nụ cười. Mãi tới lúc này tôi mới ý thức được rằng mình nói thế có
phần không ổn lắm[1], bèn trề môi chữa lại: “Đậu phụ mà sư phụ làm mùi
vị quả thực rất tuyệt.”

[1] Trong tiếng Trung “ăn đậu phụ” là tiếng lóng, ví dụ như nói “ăn

đậu phụ” của người nào thì chính là chỉ việc sàm sỡ người đó.

Thẩm Hành lại múc cho tôi mấy thìa đậu phụ nữa, cười nói: “Rất tuyệt

thì hãy ăn nhiều một chút. Nếu con thích, sư phụ sẽ làm cho con ăn cả đời.”

Tôi loáng thoáng cảm thấy những lời này của Thẩm Hành hơi có vấn

đề, nhưng cụ thể vấn đề nằm ở đâu thì tôi nhất thời lại không thể nói ra
được.

Chẳng biết là do ăn nhầm cái gì, đang lúc canh ba nửa đêm tôi lại đột

nhiên đau bụng, từng cơn đau quặn thắt truyền tới khiến tôi có cảm giác
như đang bị người ta xoắn ruột mình lại vậy. Tôi ôm bụng bò xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.