TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 285

Tôi nói: “Khỏi cần nữa, hóa ra giấy chùi được để bên dưới bàn.”

“Quận… Quận chúa…” Bích Dung run lập cập nói.

Tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bích Dung ghé lại gần tôi thêm một chút, đáp: “Vừa rồi khi đi ngang

qua rừng đào, em nghe thấy những tiếng gào thét thê lương, thực là đáng sợ
lắm!”

Tôi hơi sững người. “Sao ngươi lại đi ngang qua rừng đào? Trong

vương phủ có một quy củ là sau giờ Hợi bất cứ người nào cũng đều không
được đi vào rừng đào, Lê Tâm chưa nói với ngươi sao?” Tôi hơi cau mày,
hỏi tiếp: “Mà ngươi có nghe được tiếng gào thét đó cụ thể là gáo thét về cái
gì không?”

“Bích Dung lo Quận chúa phải dùng giấy chùi gấp nên mới chọn con

đường tắt qua rừng đào để đi.” Sắc mặt Bích Dung tái thêm mấy phần, đôi
bờ môi run lên lẩy bẩy. “Nghe giọng nói thì đó hình như là một nam
nhân… Nội dung cụ thể Bích Dung không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe
được mấy từ.” Vừa nói thị vừa đưa mắt liếc tôi, lại nuốt một ngụm nước
bọt. “Hình như là có ý mắng Vương gia và Vương phi, còn mắng cả Thế tử
và Quận chúa nữa.”

“Mắng cả cha, mẹ, huynh trưởng và ta nữa ư?”

Bích Dung khẽ gật đầu.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa ta đi xem thử nào.”

Bích Dung do dự nói: “Nhưng chẳng phải Quận chúa vừa nói là sau

giờ Hợi thì không được…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.