TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 284

giường, giọng nói của Bích Dung lập tức vang lên: “Quận chúa, người
muốn uống nước ư?”

Tôi cất giọng thều thào: “Ta đau bụng quá.”

Bích Dung vội vàng nói: “Để nô tỳ đi gọi Thẩm công tử qua đây.”

Tôi nói: “Chỉ là đau bụng thôi, không cần phải làm phiền tới sư phụ ta

như thế. Đỡ ta vào nhà xí là được rồi.”

Bích Dung ngồi xuống xỏ giày cho tôi, lại khoác cho tôi chiếc áo lông

cáo tuyết lên người, sau đó đỡ tôi ra ngoài. Tôi ngồi trong nhà xí suốt một
hồi lâu, bụng rốt cuộc đã không còn đau nữa. Tôi đưa tay về phía chiếc bàn
con ở bên cạnh lần mò một chút rồi bèn nói: “Bích Dung, hết giấy chùi rồi,
mau đi lấy một ít về đây cho ta.”

Bích Dung vừa mới rời đi được một lát, tôi liền phát hiện có một xấp

giấy chùi để ở bên dưới chiếc bàn.

Sau khi lau chùi xong xuôi tôi bèn rời khỏi nhà xí. Lúc này từng cơn

gió lạnh ào ào thổi lại, mà vừa rồi tôi lại quên mất không mang theo lò sưởi
cầm tay, liền cảm thấy buốt giá vô cùng, chỉ biết kéo chặt áo lông cáo tuyết
lại một chút.

Đợi một lát, vẫn chưa thấy Bích Dung trở lại, tôi bèn xoa hai tay vào

nhau cho bớt giá.

Đêm nay không trăng, trời tối đen như mực, dù xung quanh có đôi ba

ngọn đèn lồng nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Lại một lát nữa trôi qua, Bích Dung rốt cuộc đã quay trở lại. Thị cầm

mấy tờ giấy chùi trong tay, toàn thân đều đang run lên lẩy bẩy, sắc mặt tái
nhợt, hình như vừa phải trải qua một phen sợ hãi ghê gớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.