TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 312

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng Dịch Phong hơi đờ người ra một chút,

nhưng y không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng nói gì, vẫn đi phía trước dẫn
đường, bóng lưng xem chừng có chút mỏng manh.

Tôi khẽ quát Bích Dung một tiếng, sau đó liền nói với Dịch Phong:

“Là a hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ trách thị làm gì! Bích Dung, mau xin lỗi
Dịch Phong công tử đi!”

Dịch Phong cất giọng lạnh lùng: “Khỏi cần. Đúng như a hoàn của

Quận chúa nói, ta chẳng qua chỉ là một gã nam sủng mà thôi, thực không
nhận nổi lời xin lỗi đó.”

Dứt lời, Dịch Phong liền đi nhanh hơn, thoắt đó đã bỏ tôi và Bích

Dung lại ở xa tít phía sau.

Bích Dung nói: “Quận chúa, hắn… hắn…”

Tôi khẽ xua tay, tỏ ý bảo Bích Dung chớ có nói gì thêm nữa.

Nói ra kể cũng lạ, tuy không rõ trong kiếp trước Dịch Phong có quan

hệ thế nào với tôi, nhưng tôi thực sự khó có cách nào ghét y được. Nhìn
thấy y, tôi thậm chí còn có một cảm giác thân thiết khó mà dùng lời miêu
tả, ngay từ lần đầu tiên vô tình gặp y ở Nam Phong quán đã là như thế rồi.

Mà cảm giác này rõ ràng chưa từng xuất hiện trên người Thẩm Hành

và Tư Mã Cẩn Du.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.