TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 314

Tôi nghe thấy thế thì không kìm được bật cười thành tiếng. Tôi biết

đây là một câu dùng để mắng người, nhưng thực sự thì đây mới là lần đầu
tiên có người dùng câu này với tôi, thành ra có chút được yêu quá mà hóa
sợ.

“Các vị đại nhân nói quá rồi, bốn chữ này Bình Nguyệt thực lòng

không nhận nổi đâu.”

Sắc mặt các quan viên đều trở nên hết sức khó coi, có người khẽ “hừ”

một tiếng, không để ý gì tới tôi mà quay đầu đi thẳng, những người còn lại
thấy thế thì cũng bỏ đi theo. Bích Dung căm phẫn nói: “Tạm chưa xét tới
thân phận Thái tử phi tương lai, chỉ riêng tước hiệu Quận chúa là đã đủ để
khiến những người này phải hành lễ chào hỏi rồi, thế mà bọn họ lại vô phép
như thế, thực là không coi ai ra gì.”

Tôi thì chẳng cảm thấy việc này có gì đáng phải tính toán, vì bọn họ

toàn là những người ở tận đâu đâu, nhọc công suy nghĩ thì chỉ tổ làm mệt
mình.

Lúc này, gã thị vệ kia đã trở lại, khom người kính cẩn nói: “Mời Quận

chúa vào trong.”

Trong phòng có hệ thống lò sưởi ngầm dưới sàn, tôi vừa bước vào liền

cảm thấy hơi nóng, bèn cởi chiếc áo choàng trên người ra. Sau đó, tôi nhìn
thấy Tư Mã Cẩn Du đang nửa ngồi nửa nằm trước tấm bình phong ngọc
thạch, trên người chỉ có một chiếc áo mỏng manh, đầu không đội mũ, mái
tóc dài đen nhánh buông xõa hững hờ, đôi hàng lông mày dài toát ra một vẻ
yêu mị khó mà dùng lời miêu tả.

Tôi nhủ thầm, rõ ràng là chỉ có tấm dung nhan này của Tư Mã Cẩn Du

mới xứng với bốn chữ “hồng nhan họa thủy” của gã quan viên hồi nãy.

Tư Mã Cẩn Du ngoắc ngoắc tay với tôi. “A Uyển, lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.