TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 37

Huynh trưởng không nhìn thấy ai, bèn quay trở vào trong phòng.

Thẩm Hành rốt cuộc đã bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Tôi ngoảnh đầu lại,

nhìn hắn hỏi: “Ngươi làm gì ở đây vậy?”

Thẩm Hành không trả lời tôi mà hỏi ngược lại: “Có ngon không?”

Tôi nhớ lại cảm giác vừa ngọt vừa mát vừa rồi, bất giác có chút thòm

thèm, thế là liền không tính toán với Thẩm Hành nữa, gật đầu lia lịa đáp:
“Ngon.”

Thẩm Hành khẽ cười một tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc

bình sứ nhỏ: “Nếu cảm thấy cổ họng ngứa ngáy thì hãy uống một viên, vậy
là sẽ ngăn được cơn ngứa. Có điều chớ nên dùng quá độ, thuốc gì cũng vậy,
uống nhiều đều không tốt.”

Tôi đón lấy chiếc bình sứ, vừa mới cầm chắc vào tay thì Thẩm Hành

đã lại ôm lấy tôi mà tung người nhảy vọt lên, phong cảnh trước mắt biến
đổi không ngừng, chờ khi tôi tỉnh táo lại thì đã về đến tiểu viện của mình.
Thẩm Hành đặt tôi xuống, dịu dàng nói: “Thời gian không còn sớm nữa,
mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, sư phụ.”

Lời này của tôi chẳng biết đã lại đụng chạm vào chỗ nào trong trái tim

Thẩm Hành, y nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng chẳng kém gì vầng
trăng đêm nay. Sau đó y đưa tay tới khẽ xoa đầu tôi, tôi vốn muốn né tránh
nhưng chiếc bình sứ nhỏ trong tay vẫn đang truyền ra cảm giác mát lạnh,
thế là tôi đành đứng im đó để mặc y.

Khi tôi trở lại trong phòng, Đào Chi vẫn còn ngủ say như chết.

Tôi nằm trên giường, nghĩ tới những lời của mẹ và huynh trưởng, lại

nghĩ tới Thẩm Hành sao lại đột ngột xuất hiện ở đó chứ? Cứ nghĩ, nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.