TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 400

mắt ra gọi người vào nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không thể mở ra nổi, cảm
giác đó thực là khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, có thứ gì đó mát rượi được dán lên trán tôi. Tôi giống như

một người đã phải chịu khát mấy ngày giữa sa mạc bỗng gặp được dòng
nước mát lành, liền ra sức rúc đầu vào cái nơi mát rượi kia. Tiếp đến, tôi
khẽ kêu lên “khó chịu quá”, rồi liền nghe thấy có tiếng thở dài khe khẽ
vang lên.

Ngay sau đó bỗng có người “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Dù huynh có

đối xử với cô ta tốt đến mấy thì cô ta cũng chẳng để vào lòng đâu.”

“Ta biết.”

“Huynh biết mới là lạ đấy! Trên người cô ta có dán vàng hay là dán

bạc, sao lại có thể khiến huynh vứt bỏ cả sự tự tôn như thế? Trên đời này
loại mỹ nhân nào mà chẳng có, cớ sao huynh… Thôi được rồi, đệ không
nói nữa. Đệ biết là huynh muốn nói cái gì rồi, còn nói xấu cô ta nữa thì
huynh sẽ trở mặt với đệ. Nhưng huynh nhìn cô ta đi… Được, được, đừng
trừng mắt nhìn đệ nữa, đệ câm miệng ngay đây.”

“Kỳ thực đều tại ta không tốt, quả của kiếp này vốn là do nhân của ta

trong kiếp trước mà ra, nàng ấy dù tệ đến mấy ta cũng cam lòng chịu đựng.
Đệ không biết đó thôi, đôi lúc được chịu đựng như vậy cũng là một niềm
hạnh phúc, dù sao cũng còn hơn là chẳng có chút hy vọng nào.”

Đầu óc tôi lúc này cứ mơ mơ màng màng, âm thanh lọt vào tai phải thì

chui ra qua tai trái, chẳng lưu lại chút gì trong đầu. Tôi rõ ràng có cảm giác
những lời kia vô cùng quen thuộc nhưng nghe xong rồi lại chẳng hiểu được
chúng có nghĩa là gì, muốn tỉ mỉ suy nghĩ một phen thì sau nháy mắt đã lại
quên sạch mất nội dung.

Ngày hôm sau thức giấc, tôi phát hiện khăn phủ gối đã ướt đẫm cả một

mảng, lại đưa tay sờ lên trán mình thì thấy đã không còn nóng nữa. Xem ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.