TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 398

quá nửa đồ ăn trên bàn, canh cũng uống hết hơn nửa bát, bánh ngọt thì ăn
được gần một nửa, cuối cùng no tới nỗi cứ nấc mãi không thôi.

Sau đó tôi bèn gọi tiểu nhị vào thu dọn.

Sau khi thu dọn xong xuôi, tiểu nhị lại đưa tới cho tôi thêm lò sưởi,

nói: “Ban đêm trời lạnh, chưởng quỹ lo cô nương bị ốm, nên kêu tiểu nhân
mang thêm lò sưởi tới đây cho cô nương.” Tôi ngó nhìn lò sưởi một chút,
thấy than đốt bên trong không ngờ cũng là loại thượng hạng.

Tôi đưa tay xoa cằm, nhủ thầm khách điếm này thực khiến cho người

ta phải bất ngờ, sự tiếp đãi như vậy dù đặt trong thành Kiến Trung cũng
chẳng thua kém bất kỳ ai, nếu chuyển địa chỉ tới đó thì sớm muộn gì cũng
sẽ trở thành khách điếm hàng đầu.

Ngày hôm sau khi tôi rời khỏi khách điếm, chưởng quỹ cũng tỏ ra hết

sức ân cần, còn kéo tay tôi lại mà chuyện trò một lát, cuối cùng còn tặng
cho tôi một hộp đồ ăn, bên trong đựng đầy các loại bánh ngọt ngon lành.

Phu xe không kìm được cất lời cảm khái: “Khách điếm thế này tôi mới

lần đầu được thấy đấy, chẳng trách những người có tiền đều thích trọ ở
phòng thượng hạng, hóa ra là tuyệt đến thế này. Đêm qua cứ như là nằm
mơ vậy, thực phải cảm ơn cô nương nhiều lắm.”

Sau khi rời khỏi thị trấn nọ, phu xe lại tiếp tục cho xe ngựa lên đường.

Có lẽ vì đêm qua vừa được ngủ trong phòng thượng hạng một lần nên phu
xe hôm nay cư xử với tôi lại càng chu đáo hơn, ngay đến xe ngựa cũng
không còn tròng trành như trước nữa.

Vốn tôi có hơi lo đi một mình thì sẽ không an toàn, thậm chí ngay cả

khả năng gặp sơn tặc giữa đường cũng từng nghĩ đến, có điều ngay sau đó
tôi lại cho rằng bản thân sẽ không xui xẻo tới mức này, thế là liền quẳng
suy nghĩ này qua một bên. Bây giờ đã đi liền một mạch bao ngày rồi, song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.