TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 397

bằng loại vải thượng hạng, ngay đến chén trà trên bàn cũng là loại sứ cao
cấp, khắp các ngóc ngách đều không dính một hạt bụi nào, thậm chí trên kỷ
trà còn bày lò hương mạ vàng chạm khắc hình hoa sen nữa, bên cạnh thì có
để sẵn mấy loại hương liệu.

Sau khi bỏ bọc hành lý xuống, tôi kêu tiểu nhị mang vào cho mình

mấy thùng nước nóng. Vừa phải đi đường suốt mấy ngày liền mà chưa
được tắm lần nào, tôi không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.

Mất chừng một tuần hương tôi mới tắm rửa xong xuôi, sau đó liền

vươn vai một cái, thầm nhủ bây giờ mà có một bữa ăn thịnh soạn bày ra
trước mặt thì lại càng tuyệt vời hơn.

Chẳng biết có phải là do chưởng quỹ của khách điếm này quá ư hiểu ý

tôi không, tôi vừa mới suy nghĩ như vậy thì ông ta đã đi tới gõ cửa phòng
rồi. Tôi kêu ông ta đi vào, ông ta liền nói với tôi: “Cô nương, tiện nội vừa
hay cũng là người Kiến Trung, vừa rồi nghe nói có một vị cô nương từ
Kiến Trung đến đây nghỉ chân thì mừng rỡ vô cùng, nói là hiếm khi gặp
được đồng hương, dù thế nào cũng phải chiêu đãi một phen, bèn làm ra
mấy món ăn Kiến Trung sở trường mời cô nương thưởng thức.”

Dứt lời, chưởng quỹ liền vỗ tay một cái, tiểu nhị lập tức bưng lên mấy

đĩa đồ ăn, nhất nhất bày cả ra bàn. Tôi đưa mắt xem qua, thấy có năm món
ăn một món canh, trong năm món ăn thì có hai chay ba mặn, ngoài ra còn
có hai đĩa bánh ngọt điểm tâm nữa.

Chưởng quỹ nói: “Tiện nội trước đây từng làm đầu bếp ở Kiến Trung,

thường ngày cũng thích lọ mọ trong nhà bếp, hôm nay vì đang hưng phấn
nên đồ ăn làm có hơi nhiều, tuy rằng xấu mã nhưng đều từ một tấm lòng
thành mà ra, mong cô nương chớ nên chê ghét.”

Tôi tùy ý nếm thử mỗi món một ít, cảm thấy mùi vị rõ là chẳng hề

thua kém ngự trù trong cung. Thế là chỉ loáng một cái tôi đã tiêu diệt xong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.