TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 395

Đường lên phía bắc khá ư tròng trành, gian khổ, có điều được ngắm

nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ xe ngựa cũng là một việc không
tệ chút nào.

Tuy cuộc sống bây giờ không thể so được với khi ở trong cung, không

có đồ ăn ngon lành, càng không có tiếng nhạc êm tai, nhưng tôi không hề
hối hận. Huynh trưởng nói là tôi không có trái tim, gả cho ai cũng đều như
nhau cả, mà Thẩm Hành lại đối tốt với tôi, do đó tôi nên gả cho Thẩm
Hành.

Đây là lý do gì vậy chứ?

Tôi biết là Thẩm Hành đối xử với tôi rất tốt, nhưng y là sư phụ của tôi.

Ban đầu chẳng phải mẹ cũng rất phản đối cuộc hôn nhân giữa tôi và Thẩm
Hành ư? Còn nói cái gì mà “như vậy là trái với luân lý cương thường”.
Nhưng bây giờ biết Thẩm Hành là Thái tử Đại Phụng triều, bà liền thay đổi
hẳn thái độ, cha và huynh trưởng thì thậm chí còn muốn trực tiếp trói tôi lại
mà đưa tới cho Thẩm Hành.

Bọn họ đều đã thay đổi nhưng tôi thì chưa.

Đối với tôi, sư phụ là cha, là anh, bảo tôi gả cho Thẩm Hành thì có

khác nào bảo tôi gả cho cha hay huynh trưởng của mình chứ? Hơn nữa,
Thẩm Hành còn là Thẩm Yến trong kiếp trước, tôi thực sự không muốn
chút dính dáng nào tới người của kiếp trước cả, càng huống chi Thẩm Hành
còn là Thái tử Đại Phụng triều.

Trước cuộc đào hôn lần này tôi đã chuẩn bị hết sức kĩ càng, tay trái

cầm tiền tay phải cầm ám khí, vừa không phải lo về ăn mặc lại vừa có thể
tự bảo vệ bản thân. Vì muốn tránh phải gặp lại đội ngũ đưa rước dâu lần
nữa, tôi cố tình bảo phu xe chọn lấy một con đường vòng xa xôi mà đi.

Trên đường hiếm có bóng người, phải đi mất mấy ngày đường chúng

tôi mới tới được một thị trấn nhỏ. Tôi bảo phu xe dừng lại để đi tìm khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.