TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 394

Thẩm Hành im lặng suốt một hồi lâu rồi mới nói: “Không có gì.”

Thiện Lăng khẽ cười một tiếng, buông lời trêu chọc “Thế mà đệ lại cứ

tưởng là huynh bỗng nhiên không muốn cưới Tiêu Uyển về nữa.”

Thẩm Hành cất giọng trầm thấp: “Chớ có nói bừa!”

Thiện Lăng nói: “Được rồi, được rồi mà, đệ biết là huynh từ nhỏ đã

muốn cưới cô ta về, không cho ai nói xấu cô ta lấy một câu. Song đệ nghĩ
cô ta thực sự không xứng với huynh chút nào, cái tính cách đó cũng chẳng
ra sao, cứ như đệ thấy thì cô ta còn không so được với Phán Tình sư muội
nữa. Mà có lẽ ngay cả góa phụ đen bên đường kia cũng tốt hơn cô ta đấy.”

Góa phụ đen…

Tôi thầm nuốt một ngụm nước bọt.

“Thiện Lăng, chính như đệ vừa nói, ta không muốn nghe thấy ai nói

xấu A Uyển một câu nào, bằng không dù là sư huynh đệ ta cũng sẽ trở mặt
ngay. Phán Tình sư muội tuy rằng tốt nhưng dù sao cũng không phải là A
Uyển, mà đời này ta sẽ chỉ cưới một mình A Uyển thôi. Dù bây giờ cô ấy
ghét bỏ ta, nhưng trong lòng ta vẫn chỉ có một mình cô ấy. Những lời này
đệ về sau chớ nên nói ra nữa. Khởi hành…”

Nghe thấy tiếng đoàn người đó dần dần rời đi xa, tôi bèn chậm rãi

đứng dậy dõi mắt nhìn theo làn khói bụi bị bọn họ làm cuộn lên mịt mù, rồi
không kìm được thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, tự nơi lồng ngực tôi bỗng nhiên lại truyền tới mấy

tia buồn bã.

Có điều rốt cuộc là buồn vì cái gì, chính tôi cũng không hiểu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.