TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 392

nơi này thỉnh thoảng cũng phải có người đi ngang qua mới đúng.” Rồi ông
ta vỗ đầu một cái, cười nói: “Có lẽ vì hôm nay là ngày đại hôm của Công
chúa nên mọi người đều đã chạy đi xem náo nhiệt cả rồi.”

Tôi cười hì hì, không nói gì thêm.

Phu xe đã được dặn dò từ trước nên sau khi tôi buông rèm xuống, ông

ta liền đánh xe đi thẳng về hướng bắc. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, nơi nguy hiểm
nhất chính là nơi an toàn nhất. Với tâm tư tinh tế của Thẩm Hành, Bích
Dung cùng lắm chỉ có thể gạt được y ba ngày mà thôi, cho nên tôi cần phải
rời khỏi Thiên Long triều trong vòng ba ngày này. Đến lúc đó dù Bích
Dung bị phát hiện thì tôi cũng đã ở Đại Phụng triều rồi, Thẩm Hành ắt
không thể nào ngờ được tân nương tử tôi đây lại đã đào hôn tới Đại Phụng
triều như thế. Chờ sau khi phong ba qua đi, tôi chỉ cần tìm lấy một nơi vắng
vẻ mà định cư là được.

Trong bọc hành lý đã có sẵn một số bạc đủ cho tôi cả đời này không

phải lo lắng gì về cái ăn cái mặc.

“Hí…”

Xe ngựa đột ngột dừng lại, giọng nói của phu xe vang lên: “Cô nương,

thật là không khéo, gặp phải đội ngũ đưa dâu của Công chúa điện hạ rồi.”

Tôi bất giác cả kinh, theo lẽ thường mà xét, dù bọn họ đi chậm đến

mấy thì lúc này cũng phải rời khỏi thành Kiến Trung từ lâu rồi, sao bây giờ
mới đi đến ngoại thành chứ? Tôi vội vàng nói: “Mau! Tránh qua một bên
đi! Đừng để va chạm với đội nghi trượng của Công chúa!”

Tôi biết là dựa theo quy củ, nếu bá tánh bình dân gặp đội nghi trượng

của hoàng gia thì cần phải quỳ xuống đất khấu đầu hành lễ. Lúc này, tôi mà
không xuống xe ngựa thì ắt sẽ bị coi là đại bất kính, nhưng… nhưng trong
tình huống bây giờ, nếu tôi mà xuống dưới đó, Thẩm Hành ắt sẽ có thể
nhận ra tôi ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.