TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 413

Tôi gật đầu.

“Vậy là con nợ ta một ân tình, đúng không?”

Tôi lại gật đầu lần nữa.

“Đã nợ người ta ân tình thì cần phải báo đáp, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy, con định bao giờ thì báo đáp ta? Định báo đáp như thế nào?”

Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú. “Con cũng biết đấy, ta là Thái tử một nước,
không thiếu thứ gì cả. A Uyển, con là người thông minh, con hẳn biết rõ
mong muốn của ta là gì.”

Tôi mím chặt môi, mãi một hồi lâu sau mới nói: “Con biết.”

Kỳ thực sau khi được Thẩm Hành ứng cứu, tôi biết là mình không thể

đào hôn được nữa rồi, vì dù có trốn đi xa đến mấy thì cũng sẽ bị y bắt về
thôi. Lần này mọi đường đi nước bước của tôi đều bị Thẩm Hành nắm rõ
mồn một, tôi nghĩ dù sát thủ không xuất hiện thì tôi cũng khó có cách nào
trốn thoát khỏi lòng bàn tay y được.

Hơn nữa… thế lực tàn dư của tiền triều ở Thiên Long triều còn đang

nhìn chằm chặp vào tôi, tôi mà trốn đi một mình thì quả thực là không an
toàn.

Cho nên, bây giờ tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm Thái tử phi thôi.

Tôi ngó nhìn Thẩm Hành, thấy y dường như vừa thở phào một hơi,

trong ánh mắt nhìn về phía tôi có thêm mấy tia dịu dàng. Kế đó, y đưa tay
tới định xoa đầu tôi, tôi hơi rụt người về phía sau một chút.

Y buồn bả thu tay về, thấp giọng nói: “Ta biết là con không muốn gả

cho ta, cũng biết là con ghét ta vì ta rốt lại cũng giống như Tư Mã Cẩn Du,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.