TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 412

sẵn mứt rồi, còn là loại mứt của Trân Tu Bách Vị mà con thường ngày thích
ăn nhất đấy.”

“Con…”

“Suỵt, đừng nói gì cả. Có chuyện gì chờ sau khi vết thương lành lại rồi

hãy nói. Bây giờ uống thuốc đi.”

Thẩm Hành tỏ ra hết sức kiên quyết, thế là tôi đành ngoan ngoãn vâng

theo lời y, uống sạch thuốc trong bát. Tôi vừa đặt bát thuốc xuống, Thẩm
Hành lập tức ân cần đưa mứt tới. Tôi cắn thử một miếng, thấy mùi vị rất
tuyệt, xem ra đây đúng là loại mứt đặc chế của Trân Tu Bách Vị rồi.

Tôi tò mò hỏi: “Nơi này không phải là Đại Phụng triều ư?”

Thẩm Hành đáp: “Ta đã tìm gặp ông chủ của Trân Tu Bách Vị và mua

được bí quyết làm mứt tổ truyền từ chỗ ông ta.” Rồi y lại cười hỏi: “Có
muốn ăn nữa không?”

Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Sư phụ, chúng ta cần phải nói chuyện một

chút.” Tôi ngước mắt lên chăm chú nhìn Thẩm Hành, nói tiếp: “Lần đào…”

Thẩm Hành cất tiếng cắt ngang lời tôi: “Đám sát thủ đó là do thế lực

tàn dư của tiền triều ở Thiên Long triều phái tới.”

Tôi sững người ra, lại nghe Thẩm Hành nói tiếp: “A Uyển, bọn chúng

muốn giết con, nhưng có ta ở đây, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể làm hại
được con. Lần này ta quả thực đã sơ suất, không thể bảo vệ chu toàn cho
con…”

Tôi hơi hé miệng ra, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hành đã nói:

“Con đừng vội nói gì, cứ nghe ta nói đã. Lần này ta đã cứu mạng con, đúng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.