TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 411

Máu trên vai chảy ra càng lúc càng nhiều, cảnh vật trước mắt tôi cũng

theo đó mà dần trở nên mờ mịt. Giữa cơn mơ màng, tôi nhìn thấy có một kẻ
áo xám rút ra một con dao găm sắc bén, liền không kìm được nhủ thầm,
nếu như kiếp này của tôi kết thúc ở đây, liệu Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du
có bám theo tôi tới kiếp sau không nhỉ?

Đột nhiên, kẻ áo xám đó biến hẳn sắc mặt, rồi chỉ sau nháy mắt đám

người áo xám đang bao vây xung quanh tôi đã đổ gục xuống đất. Còn tôi
lúc này đã được ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, bên tai không ngừng
vang lên giọng nói đầy vẻ hoang mang lo lắng của Thẩm Hành.

“A Uyển, A Uyển, A Uyển…”

Tôi không còn sức để trả lời, chỉ cảm thấy giọng nói của Thẩm Hành

hình như càng lúc càng rời xa mình hơn, cảnh vật trước mắt thì dần trở nên
mơ hồ, cuối cùng biến thành một đốm đen nhỏ xíu.

Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy vai mình vẫn còn rấm rứt đau, vừa mở mắt ra

tôi không chút bất ngờ khi lập tức nhìn thấy Thẩm Hành. Y lúc này đang
ngồi bên cạnh giường, tay cầm một bát thuốc mà không ngừng khuấy nhẹ.

Tôi vốn cứ ngỡ sau khi tỉnh lại mình sẽ ở trong phủ Thái tử, có điều

quan sát tình hình xung quanh một lát thì thấy nơi này thật không giống với
phủ Thái tử chút nào, có vẻ giống một khách điếm hơn.

“A Uyển, tỉnh rồi sao?” Trên mặt Thẩm Hành lập tức lộ ra một tia

mừng rỡ. “Thuốc đang còn ấm, con uống vào là vai sẽ không còn đau nữa
đâu.”

Y cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, sau đó lại kê vào sau lưng tôi một chiếc

gối mềm. “Trên mũi tên đó không có độc, con yên tâm. Bây giờ miệng vết
thương chắc vẫn còn khá đau, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng chừng nửa tháng là
sẽ ổn thôi. Thuốc có hơi đắng, con cố chịu đựng một chút. Ta đã chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.