TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 417

Y múc một thìa thuốc đưa tới bên miệng tôi. “Thuốc sắp nguội mất rồi

này.”

Tôi nói: “Để tự con được rồi.”

Thẩm Hành im lặng một lát rồi mới đưa bát thuốc cho tôi. Thấy tôi đã

uống xong thuốc, y bèn nói: “A Uyển, ta biết con đang nghĩ gì. Tuy y rất
bất mãn với việc ta cưới con, nhưng không có lá gan phá rối đâu. Nếu con
muốn nhờ y giúp đỡ thì chỉ hao tâm tổn sức thôi.”

Dường như ngay từ lúc gặp Thẩm Hành lần đầu, y đã luôn có thể nhìn

thấu suy nghĩ của tôi.

Tôi thực sự ủ rũ vô cùng.

Có điều hai ngày sau, tôi thực sự đã gặp được Thiện Lăng. Lúc này đi

cùng với Thiện Lăng còn có hai người khác mà tôi chưa từng gặp, bọn họ
một nam một nữ, quần áo cùng những món đồ trang sức trên người toàn là
loại thượng hạng.

Tôi xưa nay vốn chẳng có hứng thú với những người xa lạ, có điều vẻ

mặt của hai người này lại khiến tôi không thể không chú ý, đặc biệt là
người nam ở phía bên phải kia, toàn thân y đều toát ra vẻ quý phái, cặp mắt
đen láy từ khi đi vào cửa tới giờ cứ luôn nhìn chằm chặp vào tôi.

Còn nữ tử áo đỏ phía bên trái thì cau mày nhìn tôi, trong cặp mắt long

lanh mọng nước ngợp đầy vẻ phẫn nộ khó mà giấu được. Sau khi quan sát
tôi từ trên xuống dưới một hồi, cô ta còn tỏ ra hết sức coi khinh.

Tuy tôi xưa nay luôn cư xử thân thiện với mọi người, thường thì chẳng

mấy khi tính toán những việc vặt vãnh, nhưng vị cô nương áo đỏ này vừa
mới đi vào đã vênh mặt lên với tôi, rõ ràng là chẳng coi tôi ra gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.