TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 419

hoàng huynh, tên chỉ có một chữ An, hoàng tẩu có thể gọi đệ bằng tên tự là
Lưu Uyên.”

Chẳng trách ngay từ khi mới nhìn thấy, tôi đã có cảm giác nam tử này

quen mặt rồi, hóa ra y chính là bào đệ của Thẩm Hành.

Rồi y lại cười với tôi: “Đệ vẫn luôn muốn gặp hoàng tẩu, có điều

hoàng huynh giữ chặt lắm, nhất quyết không chịu cho đệ gặp. Hôm nay đệ
rốt cuộc đã được ngó thấy phương dung của hoàng tẩu rồi. Hoàng tẩu thú vị
như vậy, chẳng trách hoàng huynh cứ nhớ mãi đến tẩu như thế.” Hơi dừng
một chút, y chợt đưa tay vỗ đầu một cái, nói: “Úi, thiếu chút nữa thì quên
mất, đệ có mang theo quà gặp mặt tới cho hoàng tẩu đây.”

Thẩm An lấy ra một chiếc hộp gấm.

Tôi liếc nhìn qua, thấy bên trong có đựng mấy cuốn cầm phổ.

Thẩm An nói: “Đệ từng nghe hoàng huynh nói hoàng tẩu là một người

yêu thích âm luật, vừa khéo làm sao mấy hôm trước đệ vô tình kiếm được
một cuốn cầm phổ do một vị cầm sư nức tiếng tiền triều sáng tác ra, thế là
liền mang tới đây mượn hoa dâng Phật, mong là hoàng tẩu thích.”

Thích chứ, đương nhiên là thích rồi.

Món quà gặp mặt này thực là quá hợp ý tôi.

Đột nhiên, Cố Phán Tình đứng kế bên giậm mạnh chân. Tôi ngoảnh

đầu nhìn qua, thấy cô ta không ngờ đã đỏ hoe hai mắt, kế đó còn bật khóc
nức nở nói: “Các người ai cũng đều thích cô ta hết, cô ta rốt cuộc có chỗ
nào tốt chứ?”

Thẩm An cau mày nói: “Phán Tình, chớ có vô lễ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.