TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 429

“A Uyển, con biết đấy, trong kiếp này ngay từ đầu ta sinh ra vốn đã là

vì con rồi. Cho nên nếu con muốn có cái gì, dù phải đi vào nơi núi đao biển
lửa hay là tới tận góc bể chân trời ta cũng sẵn lòng đi lấy về cho con. Mà
nếu con không muốn có cái gì, dù đó có là thứ bảo vật mà người đời ước ao
thèm khát thì đối với ta cũng chỉ như mây khói trôi qua trước mắt, căn bản
không đáng một xu.”

Thẩm Hành nở một nụ cười dịu dàng, đi lấy hai ly rượu hợp cẩn tới.

Tôi cầm ly rượu lạnh băng trong tay, lại nhìn vào đôi mắt dịu dàng

như nước của Thẩm Hành, nhất thời không kìm được có chút bối rối chân
tay. Tôi ấp úng nói: “Sư… sư phụ…”

“Sao thế?” Vẻ dịu dàng trong mắt Thẩm Hành càng trở nên nồng đậm.

Tôi cắn chặt môi, nghiêm túc hỏi: “Những lời vừa rồi của sư phụ đều

là thật chứ?”

Thẩm Hành gật đầu. “Đương nhiên là thật rồi.”

Tôi hỏi: “Phải chăng con có yêu cầu thế nào thì sư phụ cũng đều sẽ

đồng ý với con?”

“Ừm.”

Tôi nói: “Vậy sau này xin sư phụ đừng nói với con những lời như vậy

nữa.” Thẩm Hành đối xử với tôi quá tốt nhưng chẳng biết vì sao tôi lại luôn
cảm thấy có chỗ nào đó khác thường, tự nơi lồng ngực không ngừng truyền
tới những cơn đau rấm rứt.

Khuôn mặt Thẩm Hành trở nên cứng đờ.

Tôi kiên nhẫn chờ Thẩm Hành trả lời. Mãi một hồi lâu sau y mới khó

khăn lên tiếng: “…Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.