TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 448

Tôi mở cặp mắt mọng nước của mình ra nhìn, thấy tình trạng của

Thẩm Hành lúc này cũng chẳng hơn mình là bao.

Đột nhiên, Thẩm Hành dừng mọi động tác lại.

Tôi khẽ kêu lên một tiếng: “Sư… sư phụ…”

Thẩm Hành cắn nhẹ lên dái tai tôi. “Nàng đã xem mấy bức xuân cung

đồ ở trong này rồi đúng không?”

“Ưm…” Tôi rõ ràng muốn phát âm một cách bình thường nhưng âm

thanh vang ra lại khiến người ta không thể không suy nghĩ vẫn vơ.

Thẩm Hành ôm chặt lấy tôi, bắt đầu tiến tới.

Tôi đê mê trong khoái lạc, chẳng nhớ rõ Thẩm Hành rốt cuộc đã làm

những gì, chỉ lờ mờ nhớ rằng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu hình
như đã thoáng qua một suy nghĩ rằng tiểu thuyết kỳ thực cũng chẳng lừa
người, việc vui vầy cá nước này đúng là… tiêu hồn vô hạn.

Lúc này toàn thân tôi đều vô cùng nhức mỏi, mũi bàn chân vừa chạm

xuống đất liền cảm thấy hai chân tê rần, như thể nó không còn là của mình
nữa vậy. Tôi không kìm được thầm cảm khái, buông thả dục vọng quá độ
quả nhiên sẽ làm hại tới thân thể, đêm qua tôi với Thẩm Hành chẳng rõ đã
làm bao nhiêu lần rồi cảm giác nóng rực trong cơ thể mới chịu tan đi.

Nhớ tới đêm qua, tôi ngó qua bên cạnh, thấy Thẩm Hành không còn ở

đây, lại nhìn ra bên ngoài, phát hiện sắc trời lúc này chỉ mới vừa chuyển
sang màu trắng nhợt.

Trời mới tờ mờ sáng, không biết Thẩm Hành đã đi đâu?

Tôi đang định gọi Bích Dung và Lê Tâm vào thì liền nghe thấy giọng

nói của Bích Dung vang lại từ bên ngoài: “Công chúa, người dậy rồi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.