TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 461

Thẩm Hành cắn môi tôi. “Nói bao giờ vậy.”

Tôi nói: “Chính là…”

Lời còn chưa dứt, lại một cơn bão lốc nữa ập đến. Lần này tôi bị hôn

cho đầu óc mơ màng, căn bản chẳng phân biệt được đông tây nam bắc gì
nữa. Quần áo của tôi chẳng biết đã nổi bồng bềnh trên mặt nước từ lúc nào,
Thẩm Hành bế thốc tôi lên, hai chân tôi quấn chặt lấy eo y.

Y khẽ cắn lên dái tai tôi, sau đó không ngừng gọi tên tôi:

“A Uyển, A Uyển, A Uyển…”

Tôi đang trong cơn mê muội, căn bản không còn sức để trả lời. Sau

khi xong việc, tôi mở mắt ra nhìn Thẩm Hành, thấy y lúc này đã bất tỉnh
nhân sự, thân thể thì tựa vào thành thùng tắm.

Tôi đành gọi Bích Dung và Lê Tâm vào thu dọn tàn cuộc.

Sau khi Thẩm Hành quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh tôi, tôi đã mệt đến

nỗi chẳng thể mở nổi mắt. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cứ luôn có cảm
giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Hành tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “A Uyển,

đêm qua là ta không tốt.”

Tôi khẽ “hừ” mấy tiếng, há chỉ là không tốt, đêm qua y có thể nói là

đã cưỡng gian tôi.

Y lại nói tiếp: “Ta không nên uống say như vậy. Đêm qua nàng có khó

chịu lắm không?”

Tôi sững người ra, sao nghe những lời này cứ có cảm giác như là

Thẩm Hành không còn nhớ gì về phen cá nước vui vầy đêm qua nhỉ? Tôi
bèn thử thăm dò: “Đêm qua sư phụ say bí tỉ, cứ nhất quyết ôm chặt lấy ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.